Phố vắng em rồi / Con đường xưa ôm kỷ niệm / Hàng cột đèn ngơ ngác đứng trong đêm / Gió reo vi vút
Tập Thơ: Cho Quê Hương – Tôi – Và Tình Yêu


Em là một người vợ tuyệt vời / Vừa hiền lành, vừa vô cùng khả ái / Đã giúp anh vượt qua nhiều khổ ải / Dạy dỗ con thơ mẫu mực làm người
Huyền thoại hai mươi / Anh lên đường tòng quân diệt giặc / Mẹ già ngồi khóc nước mắt nỉ non / Đàn em trai chưa lớn dỗi hờn
Hôm qua có thằng bạn / Ghé qua nhà thăm chơi / Hai đứa ngồi nói chuyện đời / Quanh đi quẩn lại cũng thời đi bay
Kìa gấm vóc, nọ giang sơn / Như trong ảo ảnh chập chờn trên mây / Gió chiều làm tỉnh cơn say / Bỗng quên cung bậc những ngày dọc ngang
Trên bờ cát có một người thẩn thơ thờ thẩn / Đắm đuối nhìn nhìn sâu thẳm suốt đại dương / Cơn gió lạnh chập chờn trên đầu lượn sóng / Nghe buốt niềm đau đau quặn thắt trong tim
Xin cho sống lại: Những mùa xuân có mai vàng / những mùa hè có hoa sen trắng nở / những mùa thu nhiều lá vàng rơi đầu ngõ / và những đêm đông bên bếp lửa gia đình
Tôi gặp tôi giữa cảnh đời cơ cực / Đất nước người làm tàn tạ thân danh / Đem chôn huyền hoặc tuổi xanh / Rêu rao nòi giống
Nắng dột từ trên lũng mây cao / Ngồi dưới tàng cây nghe gió thì thào / Ta nhọc mệt nghĩ về dĩ vãng / Những buổi hẹn hò, những trăng sao
Nửa khuya mưa dựng ta ngồi / Bỗng dưng bật khóc, kiếp đời tha hương / Mưa rơi nặng giọt ngoài hiên / Trong ta nhiều nỗi ưu phiền bủa vây