6. Trường Ca Cánh Đồng Hoa Vàng

ngày 10.07.25


CHƯƠNG 6: NHỚ CUỘC TÌNH HUYỀN THOẠI

Trời đã thực sự sang thu.

Buổi sáng đồng hồ báo thức reo vang. Như mọi buổi sáng, đôi mắt còn nặng trĩu vì những mộng mị đêm qua. Vẫn giấc mơ cũ, vẫn bóng hình cũ, vẫn mùi tóc xưa thoang thoảng trong mơ.

Tôi bật dậy, rửa mặt vội, pha tách cà phê nóng rồi khoác áo ấm phóng xe ra khỏi cổng nhà. Hơi sương giăng mỏng trên những hàng thông còn im ngủ. Tiếng máy xe vang lên làm vài con chim ngái ngủ hốt hoảng bay vụt khỏi những tán cây ven đường. Vẫn con đường quen thuộc dẫn về phía thành phố vừa bừng sáng.

Giữa cái se lạnh đầu thu, tôi bất giác lại nhớ về Cánh Đồng Hoa Vàng, nhớ về cuộc tình huyền thoại. Tôi vẫn ngờ ngợ giữa hư và thực. Cũng mùa nầy hai năm trước tôi có có nàng trong vòng tay ôm. Thế rồi khi đất trời trở mình buổi sáng hôm sau, nàng đã quay mặt bước đi không có thêm một lần nhìn lại. Nàng đã nhất định ngăn không cho tôi đưa tiễn dù chỉ một đoạn đường ngắn. Rồi từ ấy đến nay… giống như từ gặp gỡ lần đầu mấy năm về trước… hoàn toàn mất dấu.

Tôi cũng đã hai lần cố tình trở lại sân ga vắng, đều ở mùa thu, khi gió thay chướng thay mùa. Một lần sau gặp gỡ lần đầu, một lần thu năm trước cách lần nàng đến Kingwood cả năm hơn… cũng chỉ vì tin vào lời hẹn ước của nàng, “…Cánh Đồng Hoa Vàng sẽ luôn còn đó!”

Vẫn thềm ga cũ, vẫn kẻ lên người xuống, vẫn cánh đồng hoa trong tầm nhìn, vẫn là hy vọng mơ hồ sẽ gặp lại nàng như buổi đầu. Có lần, trời chạng vạng, gió lùa ào qua mái ga cũ kỹ, và tôi đã đứng yên thật lâu, chỉ để nghe gió thì thầm. Tôi đã nghĩ, chỉ cần mình kiên nhẫn chờ đợi, một bóng áo trắng quen thuộc sẽ xuất hiện giữa muôn vàn sương khói. Nhưng tôi đã tràn trề thất vọng, lầm lũi đón xe quay về. Tôi có hơi giận nàng vì lời hứa kia, dòng chữ nọ chỉ là những ảo ảnh, sương khói. “…Chỉ cần nhớ cánh đồng hoa vàng sẽ luôn còn đó.” Ừ, cánh đồng hoa vàng đã luôn còn đó nhưng đâu có nghĩa gì nếu không có sự hiện hữu của nàng!

Có một đêm nằm mơ, tôi thấy mình đã trở lại sân ga năm đó, vẫn khung cảnh cũ, gió chướng vẫn dập dồn, trăng vẫn treo cao lơ lửng. Nàng cũng xuất hiện đón tôi như chưa từng chia xa. Không ai nói với ai một lời, chỉ cùng nhau sải bước, lặng lẽ đi về phía cánh đồng rợp hoa. Ánh trăng trải dài trên con đường mòn, nhuộm bạc đôi bóng đổ sát bên nhau, mùi hương tóc vẫn thoang thoảng trong gió. Tôi nghe tiếng cười nàng khẽ tan trong gió, tay trong tay tiến bước về hướng chân đồi xa.

Rồi dưới chân đồi, nơi có con suối nhỏ gầy nhom giữa hai bờ cỏ mềm, chúng tôi ngồi bên nhau, má kề vai tựa, môi tìm môi. Giữa tiếng róc rách của nước và tiếng gió lùa qua tán lá, hai thân thể quyện vào nhau như thể đã tan chảy hết mọi ranh giới của thời gian và lý trí. Để rồi đến sáng, khi tôi tỉnh giấc cũng chỉ còn tiếng lá xào xạc và mặt gối lạnh ngắt. Không có nàng. Không có dấu tích nào của một đêm ái ân, chỉ còn một khoảng trống trong tim tôi rộng ra từng khoảnh khắc. Tôi đã lặng lẽ đưa tay lên ngực, như thể muốn giữ lấy chút dư âm cuối cùng còn sót lại từ giấc mộng.

Dù là một giấc mơ, những nụ hôn ấy tôi vẫn tưởng như còn vương vị ngọt trong từng hơi thở đến tận bây giờ. Và cứ thế, tôi cứ mãi sống giữa hư và thực, giữa những kỷ niệm hiện rõ như mới hôm qua, và một hiện tại trống rỗng chỉ còn bóng tôi đổ dài trên bậc hiên mỗi đêm trăng sáng.

Tôi đã thử bao lần tự hỏi, “Tại sao phải ly biệt? Tại sao đã từng hứa hẹn mà vẫn lặng lẽ ra đi? Hay bởi vì định mệnh chỉ đủ cho đôi ta chạm vào nhau trong khoảnh khắc đẹp nhất rồi lại đẩy xa nhau như hai đường thẳng song song không hẹn ngày gặp lại?”

Tôi và nàng không phải những đứa trẻ vội vàng lao vào yêu đương rồi chóng vánh quên nhau. Chúng tôi không phản bội nhau, không hờn giận, không một lời cay nghiệt. Tất cả đều rất thật, rất êm đềm, chỉ có điều thời gian luôn đủ nhẫn tâm để bào mòn niềm tin mong manh nhất.

Nàng từng hỏi tôi, bằng giọng thì thầm, “Anh có tin định mệnh không?” Tôi cười, bóp nhẹ bàn tay nàng, “Anh chỉ tin vào những gì mắt anh thấy, tim anh chạm.” Nàng cười, quay mặt nhìn xa, “Nhưng định mệnh không ai thấy được, mà nó vẫn buộc người ta gặp nhau, rồi chia tay…”

Tôi lặng người. Phải rồi. Chúng tôi gặp nhau không hẹn trước, yêu nhau không định kỳ, rồi xa nhau không một lời trách cứ. Mỗi lần nàng đi, đều là đi trong im lặng, chỉ để lại dư âm tiếng bước chân khuất dần, tiếng áo dài phất phơ hòa vào hơi sương ẩm ướt buổi sớm mai.

Tôi cũng từng hỏi nàng, trong một buổi chiều muộn nơi cánh rừng thông bạt ngàn vùng Kingwood, khi cả hai nép mình dưới gốc thông, nhìn mặt trời rơi dần sau triền đồi, “Sao em không ở lại bên anh?” Nàng chỉ cười, vẫn nụ cười như sương khói, “Anh đừng hỏi. Hãy cứ giữ em ở nơi đẹp nhất trong lòng anh. Thế là đủ.”

Lần đó, tôi siết chặt tay nàng, lòng tự nhủ sẽ không để nàng đi thêm một lần nào nữa. Nhưng sáng hôm sau, vẫn chỉ còn tôi, cỏ vẫn xanh, trời vẫn cao, gió vẫn thơm mùi hoa vàng, chỉ thiếu duy nhất bóng người đã trốn vào giấc mơ.

Chiều nay, đứng giữa bãi đậu xe của sở làm, tôi ngẩng đầu nhìn trời cao. Một chiếc lá vàng rơi nhẹ lên vai tôi, như một tín hiệu lạ lùng từ dĩ vãng. Tôi mỉm cười, tự nhủ lòng, “Dù cho thực tại có trống rỗng đến đâu, chỉ cần nhắm mắt lại, tôi vẫn có thể trở về Cánh Đồng Hoa Vàng, trở về bên nàng, dẫu chỉ trong một khoảnh khắc mong manh.

Ngày tháng vô tình trôi đi sau hai lần gặp gỡ, mà mỗi lần gặp đều như một đoạn phim quay chậm… Nàng đến lúc hoàng hôn, vồn vã yêu nhau, rồi lại ra đi khi bình minh thức giấc. Rồi biệt tăm biệt tích!

Nhưng dù thế nào đi nữa, cuộc tình huyền thoại ấy, với tôi, sẽ chẳng bao giờ chết. Nó vẫn sống, vẫn lặng lẽ thở cùng gió, cùng mùi hoa vàng trên những con đường tôi đi qua, dù có thể tôi chẳng bao giờ gặp lại nàng thêm một lần nào nữa…

Có người bảo tôi điên. Phải rồi, khi người ta nhớ một điều gì đó quá lâu, khi người ta yêu một bóng hình đã không còn thực, điên chính là chốn trú ẩn duy nhất để linh hồn còn biết mình tồn tại.

Có người nói tôi lãng phí đời mình để nhớ một người không chắc đã còn nghĩ tới tôi. Nhưng làm sao họ hiểu được? Có những mối tình không cần gọi tên, không cần xác nhận, chỉ cần sống một lần trọn vẹn trong tim đã đủ để cứu rỗi phần đời còn lại. Tôi và nàng, có thể chưa từng thuộc về nhau theo nghĩa thường tình, nhưng đã chạm đến nhau bằng phần sâu nhất của khao khát và thương yêu.

Những buổi tối một mình, tôi hay ngồi trước cửa sổ, nhìn trăng treo giữa khoảng trời, tưởng tượng nàng cũng đang dõi mắt nhìn cùng một vầng trăng ấy, cách tôi vài ngàn cây số hay vài ngàn năm ánh sáng, tôi không biết nữa, rồi làm thơ, viết lại ký ức dàn trải tâm sự mịt mù. Chỉ mong rằng, ở nơi xa xăm đó, Cánh Đồng Hoa Vàng vẫn tồn tại, vẫn rực rỡ mỗi độ thu sang, và hy vọng nàng không bị thời gian chi phối, vẫn trẻ trung diễm kiều, chiều chiều ngồi bên dòng suối nơi triền đồi thấp, hát khúc Nghê Thường và đợi cho mối lương duyên chín muồi sẽ quay lại với tôi…

Có lẽ cánh đồng ấy giờ chắc vẫn còn đó, nếu tôi đủ can đảm quay lại. Tôi nói can đảm bởi vì hư thực đã lẫn lộn trong tôi, nhiều khi tôi cả tin những gì xảy ra chỉ là những giấc mơ của mộng tưởng. Tôi có thể lặp lại hành trình của tôi năm đó – dù đã 2 lần không gặp – bước lên chuyến xe lửa đi một vòng cho tới khi nhìn thấy cánh đồng hoa vàng, và con tàu dừng lại ở một sân ga vắng lặng đầy gió chướng – Nhưng biết cánh đồng ấy bây giờ vẫn còn đó hay không, có gặp lại nàng hay lại như hai lần trước?! Mà dù có gặp, biết đâu lòng người đã khác, thời gian đã chín muồi, vàng vọt; và tôi, vẫn là một lữ khách cô độc trên một hành trình không về được bến đợi.

Ở tuổi này, người ta thường sợ cô đơn. Còn tôi, tôi coi cô đơn là một bạn đồng hành đáng tin. Nếu một ngày nào đó tôi không còn nhớ nàng, không còn thấy nàng trong những giấc mơ chập chờn, ấy mới là điều đáng sợ nhất.

Nếu ai hỏi tôi bây giờ hạnh phúc là gì, có lẽ tôi sẽ mỉm cười, “Hạnh phúc là còn giữ được trong tim một cuộc tình huyền thoại, một bóng hình không bao giờ chết, một cánh đồng hoa vàng luôn nở rộ, bất chấp mọi đổi thay.”

Và nếu ai hỏi tôi có sợ không? Tôi sẽ trả lời, cũng bằng nụ cười ấy, “Không. Vì chỉ cần một người còn giữ giấc mơ, giấc mơ ấy sẽ không bao giờ lụi tàn. Nếu nàng không trở lại, không biết tôi còn đủ sức, đủ can đảm để một lần nữa trở lại Cánh Đồng Hoa Vàng, dù chỉ để nghe gió trên cánh đồng hoa hát khúc tình ca bất diệt…”



MỜI ĐỌC CHƯƠNG CUỐI



CHAPTER 6: REMEMBERING A LEGENDARY LOVE

Autumn had truly arrived.

Early in the morning, I woke up to the sound of my alarm clock. Like every morning, my eyes were still heavy with sleep, weighed down by the fragments of the dream from the night before, the same dream over and over again, the same familiar figure, the faint trace of her scent lingering in the air.

I got up abruptly, washed my face, brewed a hot cup of coffee, put on a warm coat, and rode out of the gate. Thin mist hung low over the sleeping pine trees. The sound of my engine startled a few drowsy birds into flight from the branches along the road. It was the same path I always took, leading into a city that was just beginning to wake up.

In the crispness of early autumn, I suddenly found myself thinking again about the Field of Golden Blossoms and the legendary love that once lived there. I still waver between wondering if it all had been real or just a figment of my longing. It was this very season, two years ago, when she had been in my arms. But when the world stirred the next morning, she turned her back and walked away, without even a single glance.

She insisted I not walk her, not even a short way. And since that morning… just like after our very first encounter years before… she disappeared without a trace.

I had gone back to that quiet train station twice since. Both times in autumn, when the wind changes and the season turns. Once after our first meeting, and once again last fall, over a year after she came to Kingwood. I returned because I believed in the promise she left me: “The Field of Golden Blossoms will always be there.”

The old platform was unchanged. People still came and went. The field remained visible from the station, blooming quietly in its world. And I still carried the faint hope of seeing her again, the way we first met.

There was a moment once, at twilight, when a gust of wind swept through the old station roof. I stood there for a long time, unmoving, just to hear it whisper. I thought that if I waited long enough, she might appear again with her white dress emerging gently from the mist. But nobody came. Disappointment filled me as I quietly boarded the train back.

I felt a tinge of bitterness toward her. Her words, that promise, that note, turned out to be nothing more than illusions. Mist.“Just remember, the Field of Golden Blossoms will always be there,” she had said. Yes, the field was still there. But what did it matter if she wasn’t?

One night, I dreamed that I had returned to that same station. Everything was just as it had been. The wind was still heavy with seasonal change, and the moon still hung high and distant. She appeared as if we’d never parted. Without saying a word, we walked side by side, quietly heading toward the field awash in golden bloom. Moonlight stretched down the dirt path, casting our shadows side by side. Her scent still drifted in the breeze. I heard her laughter dissolve into the night wind. We held hands, walking toward the foot of the hill.

There, by the slope where a narrow stream ran between two banks of grass, we sat close together—her cheek resting gently against my shoulder, our lips seeking each other’s. Surrounded by the trickling of water and the rustling of wind in the leaves, our bodies became one, as if the boundaries of time and reason had vanished. But when morning came, I woke up to the sound of dry leaves and the cold of my pillow. She was gone. There was no sign of the night before, no trace of her, no scent of her hair. Only an emptiness in my chest that seemed to grow with each breath. I reached up, pressed a hand to my heart, as if to hold on to the last lingering warmth from that dream.

Even though it was only a dream, I could still taste those kisses in my breath, sweet, lingering. And so I lived on, suspended between reality and memory. Between vivid moments that felt as fresh as yesterday, and a hollow present where only my shadow kept me company, stretching long across the front step on moonlit nights.

I’ve often asked myself, why the separation? Why did she leave after making those promises? Or was it simply fate? Fate that allowed us to find each other in our most beautiful moment, only to pull us apart, like two lines destined never to meet again?

We weren’t just fleeting lovers. We weren’t reckless youths who fell in love too quickly and forgot each other even faster. We had no betrayals, no fights, no bitter words. Everything between us was gentle, honest. But time… time has a cruel way of wearing down even the most delicate kind of faith.

She once asked me, in a whisper, “Do you believe in fate?” I smiled and gently squeezed her hand. “I believe only in what I see, what I feel.”
She laughed softly, turning her gaze to the distance. “But no one ever sees fate—and yet, it still brings people together. Then separate them.”

I fell silent. It was true. We met without warning. Loved without rules. Then parted without a single word of blame. Every time she left, it was quiet, leaving only the soft sound of her áo dài brushing through the misty morning air.

Once, in the late afternoon under the vast pine trees of Kingwood, I asked her, “Why won’t you stay with me?” We were tucked under a tree, watching the sun dip behind the hill. She smiled, that same smile, light as mist, and replied, “Don’t ask. Just hold me in the most beautiful part of your heart. That’s enough.”

That day, I held her hand tighter than ever, silently promising myself I wouldn’t let her go again.

But the next morning, she was gone. The grass was still green, the sky still high, the breeze still thick with the scent of golden flowers. But she was no longer there, as if she had stepped back into a dream.

That afternoon, I stood in the parking lot outside work, looking up at the sky. A yellow leaf drifted gently onto my shoulder like a strange sign from the past. I smiled and said to myself: even if reality is hollow and empty, all I need to do is close my eyes, and I’ll be back in the Field of Golden Blossoms. Back with her, if only for the span of a heartbeat.

The days have passed silently since those two encounters. And both times felt like slow-motion film… she arrived at twilight, loved passionately, then disappeared with the morning light. And then no news, no nothing. Vanished.

But no matter what, that legendary love has never died. It still lives. Quietly, softly breathing in the wind, in the golden blossoms that line the roads I pass, even if I never see her again.

Some have said I’m mad. Maybe they’re right. When you’ve longed for someone too long, when you love a memory that may never have been real, madness becomes the only place your soul can still feel alive.
Others say I’ve wasted my life loving someone who may not even remember me. But how could they understand?

Some loves don’t need to be named. It doesn’t need to be explained. They just need to be lived deeply once, and that’s enough to save an entire lifetime. She and I may never have belonged to each other in the ordinary sense. But we touched each other in the deepest reaches of longing and love.

On quiet nights, I sit by the window, staring at the moon hanging still and pale in the sky. I imagine she’s somewhere out there too, watching the same moon, whether it’s a few thousand miles or a few thousand light-years away, I no longer know. I write poems. I write memories. I scatter my thoughts into the mist.

And I hope that somewhere out there, the Field of Golden Blossoms still exists, blooming bright with every fall. I hope she’s still young, still radiant, sitting by the stream at the foot of the hill, singing old songs, waiting for our destiny to ripen once more.

Maybe that field is still there. If I had enough courage, I could return. I say courage, because in me, dreams and reality have long since become blurred. Maybe I could ride the train again, retrace my path, wait until I see that sea of golden flowers, and the train stops once more at that wind-swept station. But who knows if that field is still there? Will she be?
Maybe it’ll be like the last two times. Perhaps even if I see her, her heart will have changed. Maybe time has turned everything pale and distant. And I will still be just a lonely traveler, walking a path with no return.

At this age, most people fear loneliness. But I’ve learned to trust loneliness as my only true companion. If one day I stop dreaming of her, if she no longer visits my half-sleep, that would be the most terrifying thing of all.

If someone asked me now what happiness is, I think I would smile and say, “Happiness is holding in your heart a love that never dies. A silhouette that lingers forever. A field of golden blossoms that blooms no matter how the world may change.”

And if someone asks, “Are you afraid?” I will smile again and reply, “No. As long as one person holds on to the dream, that dream will never fade. Even if she never returns, maybe one day I’ll still find the strength, the guts to return to the Field of Golden Blossoms, even only to hear the wind sing that eternal love song again…”


« TRANG NHÀ »