Rồi đến lúc phải trở về chốn cũ, / để thấy đời như con nước mùa khô, / chảy lòn qua những ghềnh đá nhấp nhô, / khi gió thay mùa hát ru trên lá!
Thơ
Nì cô nhỏ thu có về… mặc nó / Mắc mớ chi cô ray rứt, băn khoăn / Tình để đâu mà giọt lệ khôn ngăn / Sao cứ mãi u hoài trong cô tịch ?
Một cõi đi về không có nhau / Thu qua, Đông lại buốt niềm đau / Xuân thắm không vui, buồn nắng hạ / Bốn mùa tim gọi nhớ xôn xao
Gặp nhau gần cuối con đường / Đâu ngờ để nhớ, để thương ngập lòng / Từ đêm trăng sáng, trời trong / Nhịp tim cùng đập, tơ đồng cùng so
Chợt gặp bạn / Hỏi lâu không gặp mặt / Ở đâu rồi / Tưởng đã chết biệt tăm
Đón em ở phi trường / Theo lời hẹn bất ngờ từ phương bắc / Gió lộng tàn thu / Sân ga lạnh ngắt / Tôi hoang mang ngó từng khuôn mặt Á châu
Rừng thông ngập ánh trăng vàng Đâu đây dìu dặt tiếng đàn nỉ non Duyên không còn, nợ không còn Tiếc cho một tấm lòng son đợi chờ
Xuân tươi, hạ đỏ, thu vàng Lòng thôi thúc lòng… quay về nguồn cội Tìm kiếm mãi vẫn chưa thấy lối Chỉ thấy trên cành nhiều lá vàng khô Sâu thẳm trong tim tiếng gọi mơ hồ Của Tiên Tổ, của quê hương mờ khuất
Ta đã hẹn mai về thăm Sông Vệ (*) / Một khung trời niên thiếu vẻ trong tim / Dòng sông xưa và lời ru của Mẹ / Thắm đượm hồn ta: sống động, êm đềm
Gặp em giữa phố chiều tà / Cộ xe tấp nập, lượt là áo xiêm / Hăm sáu năm tưởng đã quên