Khi không nhận được email Có người muốn biết rằng tôi nghĩ gì Rằng giữa tri kỷ, người yêu Nếu được chọn một, chọn theo hướng nào
Thơ
Cánh nhạn bay ngang trời Bóng chìm đáy nước lạnh Nhạn không chủ ý in bóng Nước không chủ tâm ghi hình Cũng như em và anh Đến đi đều tự nhiên không ước định
Hãy như cơn gió vô tình Thoáng qua rèm vắng, chuông ngân bên thềm Hãy như một buổi chiều êm Ru ta vào mộng cùng đêm giao mùa
Đừng tưởng em có thể làm tôi quạu Không dám đâu… chỉ là một người dưng Dẫu có thân quen cũng chưa biết chừng Bởi hơi sức đâu mà hờn với giận
Không gian rộng, rất xanh lần đến Huế / Đầy hơi thu, mây lãng đãng lưng trời / Lòng xôn xao khi nhỏ mỉm môi cười / Tà áo tím vướn chân người khách lạ
Tôi đong đưa cùng với thời gian Như lá vàng đong đưa với gió Nhìn phía trước… ánh mặt trời còn đó Nhưng bóng hoàng hôn chầm chậm xuống dần
Chào tháng 9 Thời gian càng nhanh Lá vàng càng sớm lìa cành Và tuổi già càng thêm câm nín
Cuộc sống bon chen, người ta thường nói / “Đến với nhau phải là nợ là duyên / Không phải tình cờ, cũng chẳng ngẫu nhiên / Như thời khắc có sáng trưa chiều tối”
Trăng ngả bóng bên dòng sông sóng lặng / Một con đò buông mái ngắm trăng suông / Xa tít đầu ghềnh mờ ảo khói sương / Bên bờ vắng đèn câu leo lét sáng
Huyền thoại hai mươi / Anh lên đường tòng quân diệt giặc / Mẹ già ngồi khóc nước mắt nỉ non / Đàn em trai chưa lớn dỗi hờn