Tham dự Chiều Thơ Nhạc VTLV

ngày 18.10.25

Chương trình Thơ Nhạc “Em Không Nghe Mùa Thu”, do Hội Văn Thơ Lạc Việt tổ chức, chiều 12/10/2025 tại Coffee Lovers, trên đường Aborn St., góc đường Capitol Expressway – San Jose, CA

GIỚI THIỆU TIẾT MỤC ĐẶC BIỆT VỚI VTLV
KHÁCH QUÝ TỪ TEXAS: THI SĨ YÊN SƠN!

Một bất ngờ thú vị và vô cùng hiếm có trong “Chiều Nhạc Truyền Thống Của VTLV – Em Không Nghe Mùa Thu!” năm nay: Văn Thi Sĩ YÊN SƠN – từ tiểu bang Texas xa xôi – đã đáp chuyến bay về San Jose, chỉ để được cùng sinh hoạt, hàn huyên và chia sẻ thi ca với Quý Anh Chị Em Văn Thơ Lạc Việt!

Yên Sơn, tên thật Trương Nguyên Thuận, sinh quán Quảng Ngãi, định cư tại Kingwood, Texas, Hoa Kỳ. Có Cử nhân Quản trị Kinh doanh và Kỹ sư Điện toán, một Phi công thời chiến… thật “văn võ toàn tài!” Ông xuất hiện trên văn đàn từ năm 1965, từng đăng thơ và truyện đều đặn trên nhiều tạp chí nổi tiếng trước 1975 như Phổ Thông, Thời Nay, Trắng Đen, Phụ Nữ Diễn Đàn… Sau biến cố 75, ông vẫn kiên trì với văn nghiệp, góp mặt trong hầu hết các Diễn đàn văn chương Việt ngữ hải ngoại, từ thơ, truyện ngắn, tùy bút, hồi ký, đến phóng sự và nhạc phẩm…
Với phong cách vừa trữ tình, sâu lắng, vừa phóng khoáng, thâm trầm, Yên Sơn là một thi sĩ – võ sư – nhà văn hóa toàn diện, hiện là Chủ tịch Trung tâm Văn Bút Nam Hoa Kỳ (2023–2026) và Chủ tịch Tổng Hội Võ Thuật Thần Phong Thế Giới. Ông còn là thành viên Viện Nghiên cứu Lịch sử & Văn Hóa Việt Nam và Nghị Hội Thống Nhất Chính Tả Tiếng Việt – minh chứng cho một đời sống tâm huyết, gắn bó với chữ nghĩa và văn hóa dân tộc.

Tác phẩm tiêu biểu:
– Quê Hương và Tuổi Trẻ (Sài Gòn, 1975)
– Cho Quê Hương – Tôi – Và Tình Yêu (San Jose, 1998)
– Một Đời Tưởng Tiếc (Houston, 2002)
– Mưa Nắng Bên Đời (2018)
– Hạnh Phúc Không Xa (2020)

Cùng nhiều CD thơ và nhạc, và trang nhà www.thovanyenson.com – nơi hội tụ những văn thơ nồng đượm tình quê, tình người. Youtube Channel @yenson1485

Một vị khách quý hiếm có của VTLV – một tiếng thơ chan chứa hồn Việt – sẽ hiện diện và sinh hoạt văn nghệ cùng chúng ta, trong Chiều Nhạc “Em Không Nghe Mùa Thu!”

Xin nồng nhiệt, chào đón Thi sĩ YÊN SƠN – từ Texas đến với Thung Lũng Hoa Vàng! Trong tiết mục đầy tình văn nghệ, rất đặc biệt này!

Hội trưởng Lê Văn Hải


Lời Cảm Ơn Từ Yên Sơn

Tôi đã nghe đất trời cao tiếng hát
Thung Lũng Hoa Vàng chào đón Mùa Thu

Mùa Thu năm nay đã về trên Thung Lũng Hoa Vàng. Mùa Thu đã về với những tâm hồn yêu văn học nghệ thuật. Và đặc biệt Mùa Thu đã về với Văn Thơ Lạc Việt.

Văn Thơ Lạc Việt (VTLV) suốt hơn 35 năm qua luôn giữ vững ngọn lửa nhiệt huyết trong việc “bảo tồn văn hoá, ngôn ngữ Việt”, đã trở thành nhịp cầu kết nối hội viên không chỉ ở Bắc California mà còn lan rộng đến nhiều tiểu bang trên nước Mỹ. Từ những ngày đầu thành lập cho đến nay, sự phát triển mạnh mẽ của VTLV luôn gắn liền với sự cống hiến hết mình của những người lãnh đạo tâm huyết và các anh chị em nghệ sĩ, những người không quản ngại khó khăn để duy trì và phát triển tinh thần văn học nghệ thuật trên quê hương thứ hai.

Và hôm nay, trong buổi chiều đặc biệt này, tôi xin được bày tỏ lòng cảm ơn chân thành và sâu sắc đến anh Hội trưởng – cựu KQ Lê Văn Hải – anh Thái Phạm, TS Nguyễn Hồng Dũng, cùng toàn thể Văn Thi Hữu Văn Thơ Lạc Việt đã dành cho tôi nhiều ưu ái trong việc đón tiếp nồng hậu, thân tình. Đặc biệt, trong dịp nầy, tôi xin đốt một nén tâm hương gửi về anh Chinh Nguyên, một cựu chiến hữu Không Quân hiền hoà, một cựu Hội Trưởng có nhiều cống hiến cho Văn Thơ Lạc Việt.

Buổi sinh hoạt chiều hôm nay, với chủ đề “Em Không Nghe Mùa Thu”, đã diễn ra trong không khí ấm cúng, thân tình tại Cà Phê Lovers, một địa điểm quen thuộc trên đường Capitol Expressway. Hội viên và khách mời cả hơn trăm người được chiêu đãi các thức uống và phần xổ số lấy hên vui nhộn. Buổi tổ chức là một cơ hội để mọi người đến gần nhau hơn qua những câu ca, điệu điệu nhạc, và tình cảm chân thành. Những lần tổ chức trước, tại các quán cà phê ấm cúng này hay tại Câu Lạc Bộ Mây Bốn Phương, tất cả đều ghi dấu trong trái tim của những người tham dự. Và lần này, buổi tổ chức truyền thống lần thứ 6 đã tiếp tục là một minh chứng sống động cho sức sống mạnh mẽ và tinh thần yêu mến văn hóa dân tộc mà VTLV luôn quyết tâm bảo tồn.

Không thể không nhắc đến sự đóng góp của rất nhiều anh chị em nghệ sĩ, đặc biệt là Nhóm Sài Gòn Nhớ và Nhóm Tuổi Trẻ Hải Ngoại, những người đã luôn đồng hành cùng VTLV, giúp tạo nên một buổi chiều hòa quyện thơ, nhạc, tình người, và cả tiếng cười, làm nên một không gian đậm đà hương thu.

Một lần nữa, xin cảm ơn tất cả các anh chị em đã dành thời gian và nhiệt huyết cho buổi tổ chức. Cảm ơn sự nhiệt thành và sự đón tiếp nồng hậu của các anh chị trong Văn Thơ Lạc Việt đã giúp buổi sinh hoạt này trở thành một kỷ niệm khó phai trong lòng mỗi người chúng ta.
Chúc cho Văn Thơ Lạc Việt ngày càng vững mạnh, phát triển và luôn là ngọn lửa giữ gìn và lan tỏa văn hóa Việt. Cảm ơn và hẹn gặp lại!

Trân trọng,

Yên Sơn

Nhật Ký Trở Lại Melbourne – Chương Cuối

ngày 15.10.25

Thứ Bảy & Chủ Nhật 16/8/2025

Chương cuối: Kết thúc chuyến đi

Thời gian trôi nhanh như một giấc mơ. Mới ngày nào còn háo hức đặt chân xuống Melbourne, mà nay đã đến những ngày cuối cùng. Sáng Thứ Bảy, chúng tôi thức dậy sớm, cùng nhau dọn dẹp lại căn nhà tình nghĩa đã là nơi nương tựa, che chở cho chúng tôi trong hai tuần vừa qua. Không những vậy, chủ nhân còn “offered” cho mượn xe làm phương tiện, chỉ là “những tay lái lụa” của USA đành thúc thủ – vì không muốn bất cứ rủi ro nào làm tổn hại đến tấm lòng hào sảng của chủ nhà – còn trong nhà thì lại để sẵn đủ loại cà phê, nước uống, thức ăn nhanh, bánh trái… Chỉ là, chỉ là… Chắc chủ nhân là bậc tu hành sắp đắc đạo nên chẳng thấy bất cứ thức uống có chất cồn nào trong nhà. 🙏🙏🙏-more–>

Vừa gấp gọn từng chiếc áo, xếp từng món quà lưu niệm, tôi vừa thầm cảm ơn chủ nhà – dù đang ngao du phương xa – đã rộng lòng cho chúng tôi một nơi trú ngụ an toàn, đẹp đẻ, ấm cúng. Nghe qua điện thoại đường xa, chủ nhân căn nhà sẽ trở lại Saigon, nhắn Hùng – Thuỷ mang theo chìa khoá.

Khoảng 11 giờ trưa, Sơn – cậu em út của Hùng – đến rước chúng tôi về nhà Hùng – Tài. Vợ chồng Tài vui vẻ đón tiếp ngay từ ngưỡng cửa, dọn dẹp sẵn chỗ nghỉ.

Sau khi đi dạo một vòng quang cảnh gần khu nhà, chúng tôi về thì cơm rượu đã đầy bàn, tươm tất. Buổi trưa hôm đó, chẳng khác gì một buổi tiệc nhỏ, gói gọn trong gia đình. Tiếng ly cụng chan chát, tiếng cười vang rộn rã, và như thường lệ – chúng tôi không thể không thử dàn máy mà Hùng -Tài cho là “chiến”. Tiếng hát nối tiếp tiếng hát, hết chai rượu nầy nối tiếp chai rượu khác. Hết rượu vang, đến cognac có beer để “chữa lửa”. Đã vậy mà Tài còn trổ tài pha rượu mới ngầu chứ. Vừa pha rượu vừa chăm chút thức ăn, vừa hát thay phiên… hết ý! Chiếc microphone không có giờ nghỉ. Đúng là chơi xả láng sáng vế sớm.

Thế rồi giờ tiễn đưa cặp Hùng-Thuỷ về lại Saigon thêm một thời gian nữa… cũng tới. Tôi theo xe cùng Sơn đưa họ ra phi trường rồi trở về ngủ vùi cho tới sáng hôm sau. Đồng hồ báo thức, chúng tôi thức dậy, Tài hối hả làm cà phê. Còn Hùng thì cố rán ra tới phòng khách để nói lời từ giã với sư huynh thì lại nằm vùi trên ghế sa-lông phòng khách… ngủ vùi. Ôi ông sư đệ của tui. Thấy anh già tưởng đâu có thể hạ gục được ai nhè mình gục đến không thể nói lời từ tạ.

Khoảnh khắc chia tay cũng vội đến. Nói lời từ biệt với ài mà nghẹn ngào. Thời gian không chờ đợi ai, không biết chúng ta còn gặp lại! Chúng tôi bùi ngùi chia tay, Sơn đưa chúng tôi ra phi trường. Vẫn là những vòng tay ôm chặt, những câu dặn dò không bao giờ đủ, và những cái vẫy tay kéo dài mãi đến khi xe chúng tôi khuất hẳn. Sơn đưa chúng tôi tới cổng rồi cũng bịn rịn chia tay. Cám ơn Sơn đã hết lòng với các anh chị. Mong có dịp gặp lại em, Sơn nhé.

Ngồi trong khoang máy bay, nhìn xuống thành phố Melbourne đang lùi dần phía dưới, lòng tôi bỗng dâng lên một niềm lưu luyến khó tả. Hai tuần không dài, nhưng đủ để chúng tôi gom về một hành trang đầy ắp kỷ niệm. Hai tuần lễ, trừ những ngày đi về, mỗi ngày không đại tiệc thì cũng tiểu tiệc; được bạn bè quý mến, dành cho chúng tôi nhiều ưu tiên lẫn tình thân.

Chuyến đi khép lại, nhưng dư âm còn vang vọng trong tim như một bản nhạc êm ái không có lúc dứt. Chúng tôi hẹn cùng mọi người – nếu có một ngày nào đó, chúng tôi mong được chào đón tất cả quý vị ở Houston. Và nếu, lá không vàng khô thì chúng tôi cũng sẽ còn có dịp trở lại Melbourne một lần nữa.

Melbourne – mùa đông 2025. Một chuyến đi, một kỷ niệm khó quên.


Tạm biệt Melbourne và những người bạn thân thương

Tạm biệt Melbourne. Hai tuần lễ qua nhanh quá. Những ngày vui sẽ là những kỷ niệm khó quên. Muốn nói lời từ biệt mà sao thấy ngập ngừng. Dù vậy cũng phải vẫy tay với bao nhiêu lưu luyến trong lòng.

Dù hơi lạnh mùa đông Melbourne đã cho chúng tôi một chút e ngại trước khi đến. Nhưng khi đến nơi rồi, tình cảm của quý vị quá nồng nàn đã xua tan tất cả cái lạnh ấy, để lại trong tim chúng tôi chỉ còn hơi ấm của tình bạn, vị ngon ngọt của những bữa ăn quây quần, những tiếng nói cười rộn rã, những lời ca tiếng hát, và cả những câu chuyện dường như chưa có đoạn kết. Mỗi khoảnh khắc nơi đây như một sợi chỉ vàng, khâu chặt vào tấm vải ký ức, để khi trở lại Bắc Mỹ mỗi lần nhớ lại là một lần thấy trái tim mình rung động và được sưởi ấm.

Tạm biệt nhé Melbourne yêu dấu, tạm biệt những gương mặt thân quen, những vòng ôm thật chặt. Chúng tôi sẽ mang theo tất cả yêu thương này trên chặng đường về, và mong một ngày không xa, lại được trở lại để tiếp nối những câu chuyện còn chưa nói hết.

Cảm ơn tất cả các bạn đã mở rộng vòng tay, cho tôi thấy Melbourne không những ấm áp trong mùa đông mà còn những tấm lòng bằng hữu khó quên. Chúng ta sẽ còn gặp lại, dù ở nơi nào. Cầu mong trong lòng của mỗi chúng ta tình bạn sẽ không bao giờ phai nhạt

Gửi Lời Chào Thân Mến

Chúng tôi đã về đến Mỹ bình an. Riêng tôi có lẽ “hơi bị già” nên vẫn còn “dật dờ” sau hai tuần triền miên trên đôi chân vui khắp mọi nẻo của thành phố xinh đẹp Melbourne, Úc châu.

Thay mặt 4 người chúng tôi đến từ Houston, Texas, USA: Yên Sơn & Ngọc Bích, – Đặng Minh Hùng & Tô Thuỷ, xin gửi lời cảm ơn đến tất cả anh chị em đã hiện diện trong buổi họp mặt thân ái tại nhà Quỳnh Hương ở Maribyrnong, Melbourne. Tình cảm quý mến của quý vị đã sưởi ấm chúng tôi qua một mùa đông lạnh giá xứ Melbourne.

Quỳnh Hương, mặc dầu một nửa kia của em đã vô tình xách gói về tiên cảnh đã 3 năm qua, nhưng có lẽ em đã thấu triệt lẽ vô thường của đời sống con người nên mặc nhiên chấp nhận ở lại để đón nhận hạnh phúc làm làm mẹ, làm bà nội với hai đứa con trai đã học hành thành đạt. Cả hai đều có cuộc sống khá sung túc. Anh cầu chúc cô em họ thân thương luôn tươi đẹp, trẻ khoẻ, và luôn yêu đời.

Một lần nữa, gửi đến quý vị lời cám ơn cũng là lời chào tạm biệt. Tất cả quý anh chị nếu có dịp thăm Mỹ, xin đừng quên, cửa “rừng vua” Kingwood luôn rộng mở đón tiếp quý vị bất cứ khi nào đôi chân vui của quý vị tìm đến. Và nếu sức khoẻ tôi còn cho phép, nhất định sẽ có lần họp mặt tại Melbourne sau nầy.

Tạm Biệt Melbourne

Sinh Nhật Thằng Lính – My Soldier’s Birthday

ngày 13.10.25

Hôm thằng lính nghỉ làm, cùng chúng tôi đi ra ngoài ăn tối. Trong bữa ăn, thằng lính ngỏ lời:

“Ít hôm nữa là sinh nhật của con, con không muốn quà cáp, cũng không muốn đi ăn tiệm như mọi lần mà con chỉ muốn đi làm thiện nguyện.”

Đọc tiếp »

Nhật Ký Trở Lại Melbourne – Chương 10

ngày 11.10.25

Thứ Sáu, 15/8/2025

Sáng sớm, Quỳnh Hương lại gọi điện thoại offer cho chúng tôi đi ăn sáng rồi đi một vòng city tour trước khi trở lại Mỹ. Thế nhưng ngoài trời lúc ấy thấy có gió mạnh và mưa rơi, cả nhóm hẹn nhau đợi khi trời quang mây tạnh hãy đi cho bảo đảm.

Bốn người chúng tôi vui vẻ dùng cà phê ở nhà, ăn mấy miếng “leftover”. Một lát sau, mưa gió dịu lại thì anh Thông – ba của Hảo, huấn luyện viên Thần Phong Úc châu – lái xe đến mời chúng tôi đi cà phê ở một shopping center gần vùng Sunshine Marketplace. Anh Thông vốn là cựu phi công, một chiến hữu cùng thời dù không ở chung đơn vị – Anh Thông phi đoàn Hắc Long 819G – mà tôi đã có dịp gặp thăm 9 năm về trước. Gặp lại nhau, những câu chuyện nắng mưa, thăm hỏi nhau, đời sống, tuổi lá vàng có dịp khơi gợi. Những kỷ niệm “ngày xa xưa đó” khi nhắc lại, vẫn mới tinh như lần đầu kể, khiến buổi gặp gỡ thêm bồi hồi.

Uống xong ly cà phê, anh Thông cáo lỗi phải đi công chuyện riêng. Chúng tôi ở lại loanh quanh một lúc, rồi liên lạc với Quỳnh Hương để được tiếp tục chuyến city tour đã hẹn.

Khi Quỳnh Hương đến, cả nhóm bắt đầu chuyến dạo phố City tour. Xe len lỏi qua những con con phố đông người của trung tâm Melbourne. Dù trời vẫn còn lất phất mưa, nhưng ánh nắng đã bắt đầu rọi xuống những tòa nhà kính cao tầng, khiến thành phố sáng lên một vẻ lấp lánh rất hấp dẫn.

Chúng tôi gửi xe rồi kéo nhau đi xe điện, đi bộ khắp các nẻo phố, rồi dừng lại ở Federation Square – quảng trường nổi tiếng nằm ngay trái tim thành phố, đối diện nhà thờ St. Paul’s. Ở đây, khách du lịch và dân bản xứ chen lẫn nhau, ai cũng thong dong dạo bước, thưởng thức cà phê hoặc ngắm nhìn dòng người qua lại. Cả nhóm chụp với nhau vài tấm hình, như muốn ghi lại khoảnh khắc mình đã từng có mặt nơi “trái tim Melbourne”.

Tiếp đến, Quỳnh Hương đưa chúng tôi đi bộ dọc theo Flinders Street, ngắm ga xe lửa Flinders Street Station – biểu tượng hơn trăm năm tuổi với chiếc đồng hồ lớn trên mặt tiền màu vàng đặc trưng. Dòng xe điện (tram) chạy lách cách qua lại, tạo cho khung cảnh vừa cổ kính, vừa hiện đại.

Từ đó, cả nhóm rẽ vào những con hẻm nhỏ – ở đây người ta gọi nó là laneways – một đặc biệt của Melbourne. Hai bên tường phủ kín graffiti đầy màu sắc, mỗi bức như một câu chuyện đường phố. Trong các quán cà phê nhỏ ấm cúng, mùi cà phê lan tỏa, hòa cùng tiếng ồn ào của du khách tạo nên bức tranh sống động tuyệt vời.

Đi một lúc, chúng tôi ngang phố Tàu trên đường Little Bourke. Những chiếc cổng chào đỏ lòm, những tiệm ăn nối dài, mùi vị các món Á Đông quyện vào nhau. Mùi đồ ăn xông vào mũi làm cho mọi người cảm thấy đói bụng. Có lẽ ông Hùng rời Mỹ hơi lâu nên muốn ăn hamburger ở Mcdonald’s. Thế là chúng tôi tìm đừng tới tiệm để hài lòng cơn đói. Một bữa ăn giản dị mà lại rất vui, bởi lẽ chính sự đối nghịch giữa “city tour Melbourne” và “hamburger fastfood” lại ghi thêm một kỷ niệm đặc biệt.
Xong, Quỳnh Hương lại đưa chúng tôi về Sunshine Market Place. Dạo phố thêm một lúc rồi Hùng-Thuỷ nghe điện thoại của Chiến sắp tới nhà. Khi Chiến biết chúng tôi đi ngang qua khu chợ Việt nên nhờ mua giùm ít rau thơm để chuẩn bị cho buổi tiệc chia tay chiều nay. Cả nhóm vừa đi vừa bàn bạc, lựa chọn, không quên pha trò để xua tan cái mệt của một ngày dài dạo phố.

Quỳnh Hương đưa chúng tôi về và nói lời ly biệt vì thấm mệt. Đôi chân của nàng đã không còn linh hoạt nên chỉ muốn về nhà nghỉ. Chúng tôi bịn rịn chia tay. Ngày gặp lại cứ ước hẹn nhưng vẫn rất mơ hồ.

Tiệc chia tay với gia đình Chiến-Trường An

Khoảng 5g chiều, gia đình Chiến – Trường An đến nhà, mang theo cả một… “núi” thức ăn. Nào là thịt thà, hải sản còn tươi rói, nào là rau quả, nào là bánh trái, kèm theo đủ loại thức uống, từ thùng beer mát lạnh, rượu vang Ch’An nồng nàn cho đến chai Hennessy VSOP cổ lùn… rất ngọt. Đi cùng còn có hai cháu Thompson smart boy và thằng Cơm Cháy dễ thương lắm lắm. Anh Hải luôn vui vẻ nói cười, và vợ chồng chị Phượng (bạn thiết của chị hai Hoa của Thuỷ). Vợ chồng chị Phượng rất thân tình, nói cười suốt buổi. Chồng chị tuy là người ngoại quốc, có lẽ sống với chị quá lâu nên cũng very friendly, hoà nhập với mọi người như đã quen biết từ lâu. Chị Phượng thì luôn mời rượu. Đâu ai biết chị tôi cũng uống có hạng như ai. Thuỷ nói cũng may mà lạ chứ không thì chị đã “tưng trời ông địa” luôn chứ chả chơi đâu. Căn nhà vốn đã ấm, nay rộn ràng hẳn lên bởi tiếng cười nói, tiếng bước chân, tiếng chén dĩa, tiếng cụng ly lách cách.

Chiến lại trổ tài cùng với những phụ bếp chuyên nghiệp. Ngoài những món ăn rất ngon, mùi thơm sực nứt cả căn nhà, ngoài những chai rượu “không say không về” còn có dàn “kẹo kéo” Chiến -An mang tới. Nhỏ gọn thôi, nhưng âm thanh thì không kém gì những “sân khấu lộ thiên” mà chúng ta thường thấy trên youtube hát rong khắp các nẻo đường thành. Dàn ca sĩ tại gia cũng chẳng thua kém gì ai. Ban đầu còn ngại ngùng nhưng một lúc rồi ai cũng muốn trổ tài phiên bản riêng của mình. Cũng may không làm phiền hàng xóm mà gần hai tuần qua tôi chưa thấy ai bao giờ. Thôi thì chả thiếu điệu gì từ bolero tới tango, chachacha, nhạc giựt… Tôi thì vốn “rất ngại cầm micro”, nhưng trước sức ép của khán giả “dễ thương” cũng đành phải giữ phiên, hát mệt không muốn nghỉ. Buổi tiệc chia tay mà sao vui quá cỡ thợ mộc.

Cứ thế ăn uống, vui đùa, ca hát rất nhiệt tình, quên cả thời gian, đến khi nhìn lại đồng hồ thì thấy đã khá muộn. Ôi một bàn ăn cá thịt ê hề giờ chỉ còn lại mớ chén đĩa ngổn ngang. Thế là cùng nhau thu dọn. Cùng nhau ngập ngừng diễn lại tiểu phẩm chia tay rất cũ. Khi cửa xe, cửa nhà đã khép, lòng tôi có chút bâng khuâng nghĩ đến tình người thân, nghĩa bạn bè. Hai tuần ở Melbourne, gia đình Chiến – Trường An đã chăm lo cho chúng tôi hết mực, từ tiệc welcome ngày đầu, đến những bữa ăn chơi dọc phố, từ chuyến đi Great Ocean Road gió lộng đến buổi tiệc chia tay hôm nay với tràn đầy yêu thương. Tất cả không chỉ là kỷ niệm vui, mà còn vướng đọng cả tấm lòng – tấm lòng rộng mở, hồn hậu, giản dị mà chân thành.

Xin gửi đến Chiến – Trường An và gia đình lời cảm ơn nồng hậu nhất. Tình thân của các bạn đã biến chuyến đi của chúng tôi thành một kỷ niệm khó quên, một chương đẹp trong cuốn sổ đời. Chúng tôi chỉ mong rằng sẽ một ngày nào đó được có dịp đền đáp phần nào ân tình nầy khi các bạn có cơ hội đến Mỹ.

Hẹn Mùa Thu Chín – Promise of the Ripe Autumn

ngày 9.10.25

Tôi nói với em sẽ về thăm biển
Khi trăng đầy, mùa thu chín năm nay
Vui biết bao khi tay nắm bàn tay
Chạy trên cát trong một chiều biển vắng

Đọc tiếp »

Nhật Ký Trở Lại Melbourne – Chương 9

ngày 7.10.25

Thứ Năm, ngày 14/8/2025

Buổi sáng sớm, Quỳnh Hương đưa chúng tôi đi ăn phở ở một tiệm dường như trong vùng hay kế bên Braybrook. Có lẽ lại sợ các anh chị đói vì không có phương tiện 😜🥰

Đọc tiếp »

Đón Mùa Xuân Muộn – Embracing the Late Spring

ngày 4.10.25

Xuân đã về là già thêm một tuổi
Tuổi bây giờ bóng xế ngả đầu non
Xuân trong ta bao lâu nữa sẽ tàn
Ngày qua vội, cuộc đời qua cũng vội.

Đọc tiếp »

Nhật Ký Trở Lại Melbourne – Chương 8

ngày 2.10.25

Thứ Tư, 13/8/2025

Theo lời hẹn, Chiến đến đón chúng tôi từ rất sớm để đưa chúng tôi đi Great Ocean Road – với 12 Apostles (12 Tông Đồ), Loch Ard Gorge và London Bridge – điểm đến mà từ lâu tôi vẫn coi như một “ao ước” cần phải thực hiện trong chuyến đi này. Hôm nay người nhà của Chiến – vợ con và cả bố vợ Hải – bận đi làm đi học.

Đọc tiếp »

Đọc truyện ngắn “Trường Ca Người Em Mạn Bắc”

ngày 27.09.25

Chương trình Văn Học Nghệ Thuật Yên Sơn, tháng 9/2025
Do Như Tuyền phụ trách trên Radio Saigon-Dallas

Nhật Ký Trở Lại Melbourne – Chương 7

ngày 25.09.25
Thứ Ba, ngày 12/8/2025

Buổi sáng, Võ Sư Văn Đạt đến đưa chúng tôi đi nhà hàng Cố Đô để thưởng thức món bún bò Huế vốn nổi tiếng trong vùng. Hương vị cay nồng, thơm lừng mùi sả, mùi mắm ruốc khiến tôi chợt nhớ đến hương vị Bún Bò Mụ Rớt trong những lần bay về Huế năm xưa. Kỷ niệm như cuốn phim quay chậm làm quắt quay nỗi nhớ một thời đi mây về gió.

Đọc tiếp »