Nhật Ký Trở Lại Melbourne – Chương Cuối

ngày 15.10.25

Thứ Bảy & Chủ Nhật 16/8/2025

Chương cuối: Kết thúc chuyến đi

Thời gian trôi nhanh như một giấc mơ. Mới ngày nào còn háo hức đặt chân xuống Melbourne, mà nay đã đến những ngày cuối cùng. Sáng Thứ Bảy, chúng tôi thức dậy sớm, cùng nhau dọn dẹp lại căn nhà tình nghĩa đã là nơi nương tựa, che chở cho chúng tôi trong hai tuần vừa qua. Không những vậy, chủ nhân còn “offered” cho mượn xe làm phương tiện, chỉ là “những tay lái lụa” của USA đành thúc thủ – vì không muốn bất cứ rủi ro nào làm tổn hại đến tấm lòng hào sảng của chủ nhà – còn trong nhà thì lại để sẵn đủ loại cà phê, nước uống, thức ăn nhanh, bánh trái… Chỉ là, chỉ là… Chắc chủ nhân là bậc tu hành sắp đắc đạo nên chẳng thấy bất cứ thức uống có chất cồn nào trong nhà. 🙏🙏🙏-more–>

Vừa gấp gọn từng chiếc áo, xếp từng món quà lưu niệm, tôi vừa thầm cảm ơn chủ nhà – dù đang ngao du phương xa – đã rộng lòng cho chúng tôi một nơi trú ngụ an toàn, đẹp đẻ, ấm cúng. Nghe qua điện thoại đường xa, chủ nhân căn nhà sẽ trở lại Saigon, nhắn Hùng – Thuỷ mang theo chìa khoá.

Khoảng 11 giờ trưa, Sơn – cậu em út của Hùng – đến rước chúng tôi về nhà Hùng – Tài. Vợ chồng Tài vui vẻ đón tiếp ngay từ ngưỡng cửa, dọn dẹp sẵn chỗ nghỉ.

Sau khi đi dạo một vòng quang cảnh gần khu nhà, chúng tôi về thì cơm rượu đã đầy bàn, tươm tất. Buổi trưa hôm đó, chẳng khác gì một buổi tiệc nhỏ, gói gọn trong gia đình. Tiếng ly cụng chan chát, tiếng cười vang rộn rã, và như thường lệ – chúng tôi không thể không thử dàn máy mà Hùng -Tài cho là “chiến”. Tiếng hát nối tiếp tiếng hát, hết chai rượu nầy nối tiếp chai rượu khác. Hết rượu vang, đến cognac có beer để “chữa lửa”. Đã vậy mà Tài còn trổ tài pha rượu mới ngầu chứ. Vừa pha rượu vừa chăm chút thức ăn, vừa hát thay phiên… hết ý! Chiếc microphone không có giờ nghỉ. Đúng là chơi xả láng sáng vế sớm.

Thế rồi giờ tiễn đưa cặp Hùng-Thuỷ về lại Saigon thêm một thời gian nữa… cũng tới. Tôi theo xe cùng Sơn đưa họ ra phi trường rồi trở về ngủ vùi cho tới sáng hôm sau. Đồng hồ báo thức, chúng tôi thức dậy, Tài hối hả làm cà phê. Còn Hùng thì cố rán ra tới phòng khách để nói lời từ giã với sư huynh thì lại nằm vùi trên ghế sa-lông phòng khách… ngủ vùi. Ôi ông sư đệ của tui. Thấy anh già tưởng đâu có thể hạ gục được ai nhè mình gục đến không thể nói lời từ tạ.

Khoảnh khắc chia tay cũng vội đến. Nói lời từ biệt với ài mà nghẹn ngào. Thời gian không chờ đợi ai, không biết chúng ta còn gặp lại! Chúng tôi bùi ngùi chia tay, Sơn đưa chúng tôi ra phi trường. Vẫn là những vòng tay ôm chặt, những câu dặn dò không bao giờ đủ, và những cái vẫy tay kéo dài mãi đến khi xe chúng tôi khuất hẳn. Sơn đưa chúng tôi tới cổng rồi cũng bịn rịn chia tay. Cám ơn Sơn đã hết lòng với các anh chị. Mong có dịp gặp lại em, Sơn nhé.

Ngồi trong khoang máy bay, nhìn xuống thành phố Melbourne đang lùi dần phía dưới, lòng tôi bỗng dâng lên một niềm lưu luyến khó tả. Hai tuần không dài, nhưng đủ để chúng tôi gom về một hành trang đầy ắp kỷ niệm. Hai tuần lễ, trừ những ngày đi về, mỗi ngày không đại tiệc thì cũng tiểu tiệc; được bạn bè quý mến, dành cho chúng tôi nhiều ưu tiên lẫn tình thân.

Chuyến đi khép lại, nhưng dư âm còn vang vọng trong tim như một bản nhạc êm ái không có lúc dứt. Chúng tôi hẹn cùng mọi người – nếu có một ngày nào đó, chúng tôi mong được chào đón tất cả quý vị ở Houston. Và nếu, lá không vàng khô thì chúng tôi cũng sẽ còn có dịp trở lại Melbourne một lần nữa.

Melbourne – mùa đông 2025. Một chuyến đi, một kỷ niệm khó quên.


Tạm biệt Melbourne và những người bạn thân thương

Tạm biệt Melbourne. Hai tuần lễ qua nhanh quá. Những ngày vui sẽ là những kỷ niệm khó quên. Muốn nói lời từ biệt mà sao thấy ngập ngừng. Dù vậy cũng phải vẫy tay với bao nhiêu lưu luyến trong lòng.

Dù hơi lạnh mùa đông Melbourne đã cho chúng tôi một chút e ngại trước khi đến. Nhưng khi đến nơi rồi, tình cảm của quý vị quá nồng nàn đã xua tan tất cả cái lạnh ấy, để lại trong tim chúng tôi chỉ còn hơi ấm của tình bạn, vị ngon ngọt của những bữa ăn quây quần, những tiếng nói cười rộn rã, những lời ca tiếng hát, và cả những câu chuyện dường như chưa có đoạn kết. Mỗi khoảnh khắc nơi đây như một sợi chỉ vàng, khâu chặt vào tấm vải ký ức, để khi trở lại Bắc Mỹ mỗi lần nhớ lại là một lần thấy trái tim mình rung động và được sưởi ấm.

Tạm biệt nhé Melbourne yêu dấu, tạm biệt những gương mặt thân quen, những vòng ôm thật chặt. Chúng tôi sẽ mang theo tất cả yêu thương này trên chặng đường về, và mong một ngày không xa, lại được trở lại để tiếp nối những câu chuyện còn chưa nói hết.

Cảm ơn tất cả các bạn đã mở rộng vòng tay, cho tôi thấy Melbourne không những ấm áp trong mùa đông mà còn những tấm lòng bằng hữu khó quên. Chúng ta sẽ còn gặp lại, dù ở nơi nào. Cầu mong trong lòng của mỗi chúng ta tình bạn sẽ không bao giờ phai nhạt

Gửi Lời Chào Thân Mến

Chúng tôi đã về đến Mỹ bình an. Riêng tôi có lẽ “hơi bị già” nên vẫn còn “dật dờ” sau hai tuần triền miên trên đôi chân vui khắp mọi nẻo của thành phố xinh đẹp Melbourne, Úc châu.

Thay mặt 4 người chúng tôi đến từ Houston, Texas, USA: Yên Sơn & Ngọc Bích, – Đặng Minh Hùng & Tô Thuỷ, xin gửi lời cảm ơn đến tất cả anh chị em đã hiện diện trong buổi họp mặt thân ái tại nhà Quỳnh Hương ở Maribyrnong, Melbourne. Tình cảm quý mến của quý vị đã sưởi ấm chúng tôi qua một mùa đông lạnh giá xứ Melbourne.

Quỳnh Hương, mặc dầu một nửa kia của em đã vô tình xách gói về tiên cảnh đã 3 năm qua, nhưng có lẽ em đã thấu triệt lẽ vô thường của đời sống con người nên mặc nhiên chấp nhận ở lại để đón nhận hạnh phúc làm làm mẹ, làm bà nội với hai đứa con trai đã học hành thành đạt. Cả hai đều có cuộc sống khá sung túc. Anh cầu chúc cô em họ thân thương luôn tươi đẹp, trẻ khoẻ, và luôn yêu đời.

Một lần nữa, gửi đến quý vị lời cám ơn cũng là lời chào tạm biệt. Tất cả quý anh chị nếu có dịp thăm Mỹ, xin đừng quên, cửa “rừng vua” Kingwood luôn rộng mở đón tiếp quý vị bất cứ khi nào đôi chân vui của quý vị tìm đến. Và nếu sức khoẻ tôi còn cho phép, nhất định sẽ có lần họp mặt tại Melbourne sau nầy.

Tạm Biệt Melbourne


« TRANG NHÀ »