Bỗng dưng trời đổ cơn mưa Nhưng tôi phải sắp hàng chờ vaccine COVID Tưởng là cô em chỉ giả đò vờ vịt Ai ngờ đâu em hung dữ quá tay
Sáng Tác Mới

Mời chung trà buổi sáng Chào một ngày bình an Bỏ đi lo lắng, hoang mang Cây trồng xa xứ lá vàng chực rơi
Em nói với tôi bản “cuộc tình ngang trái” Biết khó thuộc bài còn rán tập làm chi Sớm muộn gì cũng phải hát khúc “biệt ly” Hoặc “tình lỡ”, vì đường tình “hai lối mộng”
Nầy tôi ơi! Sau bao những thăng trầm trong cuộc sống Cũng đủ rồi những được mất hơn thua Trả lại cho đời những tất bật tranh đua Để gánh nặng xuống mặc cho người xoay trở Đừng tiếc nữa những ước nguyền dang dở Cuối con đường chỉ là cuộc phù vân
Tôi đến thăm em ngày cuối năm /
Một ngày đông mưa gió lạnh căm /
Ngồi bên bếp lửa nâng chung rượu /
Tiếng nhạc du dương điệu bổng trầm
Hôm nay ngày cuối năm Ngồi rị mọ viết cho được một bài thơ chúc Tết Đắn đo hoài vẫn không nghĩ ra điều gì hay hết Nên cứ viết xuống rồi lại bôi xoá bỏ đi
Noel năm này về qua Rừng Vua rất âm thầm; như lá thu cuối mùa rơi lác đác, bay trong tĩnh lặng; và trên cành còn vài chiếc lưa thưa
Mưa bụi thấm mềm từng tất đất / Lòng buồn vời vợi nhớ quê hương / Nghe ai nhắc tết buồn muốn khóc / Chạnh nhớ xuân xưa, nhớ phố phường
Sau bao nhiêu ngày bị tù túng vì nạn dịch bệnh cúm Tầu – Wuhan Coronavirus, “my house” xin nghỉ việc cùng tôi làm một chuyến ngao du bằng xe với vợ chồng chú sư đệ Xuân-Vy đang ở thành phố Phoenix, tiểu bang Arizona.
Ngồi nghĩ lại một thời trong dĩ vãng, lòng bồi hồi thương nước thương thân. Mơ ước về thăm càng lúc xa dần, khi bóng hoàng hôn kéo về trước ngõ; khi nhìn thấy từng chiếc lá vàng rơi trong gió, bị cuốn xa dần cội rễ tự thân.