1. TRƯỜNG CA NGƯỜI EM MẠN BẮC
ngày 8.11.25
BÓNG TRĂNG LỆCH KHUYẾT BỜ VAI
Kingwood trời đã bước vào Thu. Đó đây đã lốm đốm sắc vàng trên những tàn cây trong khu rừng nơi tôi ở, phía đông bắc thành phố.
Mùa thu. Theo lời hẹn ước từ bấy lâu mà tôi vẫn chưa thể thực hiện. Và lời hứa vẫn râm ran nằm trong cân não mỗi khi Thu chớm sang.
Mấy ngày qua, sau khi sắp xếp mọi công việc trong đời sống hàng ngày, tôi đem chiếc xe đi tiệm để thay dầu và xét nghiệm bảo trì rất kỹ. Chiếc xe Lexus dù đã cũ nhưng vẫn luôn trung thành với tôi hơn 10 năm qua. Quay về nhà, sắp xếp hành lý gọn ghẽ trong một va-ly xách tay, tôi quyết định khởi hành đi về mạn Bắc, nơi nàng vẫn hằng trông đợi.
Nhìn chiếc va-ly với một số quần áo đơn giản, tôi nghĩ chỉ sẽ loanh quanh với nàng vài hôm trong khu rừng thông bên dòng suối nên thơ nếu mọi chuyện sẽ xảy ra… êm thắm. Thực lòng với tâm tính nàng, tôi nghĩ không nên quá chải chuốt. Trong lúc lòng tôi cảm xúc dâng đầy, hồi hộp lẫn thích thú. Cuộc hẹn này không chỉ là một chuyến đi, mà là một giấc mơ kéo dài qua bao nhiêu tháng đợi năm chờ.
Tôi quen nàng qua internet, trên một diễn đàn thơ văn tiếng Việt. Những thơ đi thơ lại, những tin nhắn, những lần gọi điện dài vào ban đêm, những lần chia sẻ một khúc nhạc, một câu thơ, một mẩu chuyện đời thường. Ban đầu chỉ là sự tò mò, rồi thành thân quen, rồi thành… cần nhau. Nếu có lúc vắng nhau một hai hôm lại tất tả tìm kiếm. Chúng tôi chưa từng gặp mặt, nhưng có một điều gì đó vững chãi hơn là chia sẻ, thông cảm nhau mọi chuyện trong cuộc sống đời thường; vững chãi đến nỗi như một tri kỷ.
Sau một thời gian liên lạc nhau qua thư từ, tin nhắn… tôi được biết nàng sống ở miền Bắc, cách nơi tôi ở hàng ngàn dặm đường, trong một căn nhà nhỏ nhỏ ẩn mình giữa rừng thông và phía sau nhà có một con suối nhỏ chảy rì rào quanh năm, những khi thu về có đàn nai thường khi xuất hiện như một mẩu cổ tích. Với cách mô tả đó tôi đã rất muốn… loanh quanh với nàng trong khung cảnh ấy, cảnh sắc ấy, muốn được sẻ chia với nàng đời sống ấy.
“Anh cứ chạy theo bảng chỉ đường về phương bắc, khi tới cây số… rời xa lộ, chạy dọc theo thêm đúng 4 dặm rẽ phải, đến ngã ba thứ tư thì rẽ phải, chạy một lúc qua khỏi một tiệm bán lẻ bên phải, vượt qua đèn đường duy nhất đến ngã ba thứ hai, anh sẽ nhìn thấy một con đường nhỏ bên tay phải – một con đường có trải nhựa và hai bên là rừng thông rợp bóng – chạy thêm một lúc nữa anh sẽ gặp căn nhà nhỏ có hai cây thiên tuế trước sân bên phải… thì đó là nhà em.”
Nàng nhắn tôi như vậy trong lần cuối gọi điện trước khi lên đường. Lúc đó, GPS chưa phổ biến, nên tôi đánh dấu bản đồ giấy bằng bút mực đỏ như một người đi tìm kho báu. Mà thật vậy, tôi cũng đi tìm một báu vật, là nàng.
Xế trưa hôm ấy, sau khi băng qua một thị trấn nhỏ một đỗi khá xa, xe đưa tôi đến một khu rừng thông bạt ngàn. Khu rừng nầy không khác mấy so với khu rừng tôi đang ở, cây xanh bóng mát ngập cả lối đi. Xe chạy vào khu rừng, sương đã bắt đầu rơi phảng phất. Cảnh vật xung quanh hoàn toàn tịnh nhiên như một thế giới huyền hoặc. Tôi mở cửa sổ nghe tiếng gió rạt rào, thở hít không khí thiên nhiên một hồi như để giũ bỏ lớp bụi đường còn vương vất; tiếng chim gọi nhau ríu rít.
Bảng chỉ đường cuối cùng dẫn tôi dừng trước hai cây thiên tuế sau khi lần theo con lộ nhỏ trải nhựa với rừng thông cao vút hai bên đường. Căn nhà gỗ hiện ra như một bức tranh. Khói lam vươn lên nhẹ nhàng trên nóc nhà. Bóng dáng nàng cũng vừa xuất hiện trước hiên, mái tóc dài đen như dòng suối chảy qua hai bờ vai thon xinh xắn cùng với nụ cười rất tươi mà cho đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ.
Tôi bước ra khỏi xe tiến về phía nàng. Cả hai lặng lẽ quan sát nhau một vài giây ngắn ngủi, rồi nàng nhanh chanh bước xuống những bậc thềm gỗ, và tôi mau mắn tiến lại gần, cả hai quấn quít ôm chầm lấy nhau như đôi vợ chồng đã lâu chưa gặp lại; mùi hương tóc của nàng quyện lấy hồn tôi mê đắm. “Cuối cùng anh cũng đến rồi.” Giọng nàng thì thầm, rất nhẹ, nhưng đủ sức làm trái tim tôi rung lên một cảm xúc thân quen như vừa hớp một ngụm rượu mạnh.
Chiều hôm đó, sau khi an định được một lúc, nói hết cho nhau nghe những nỗi vấn vương mong nhớ… nàng dẫn tôi đi dạo quanh khu nhà. Dưới những án thông già, những tia nắng cuối ngày như lụa vàng rơi xuống từ cành cây kẽ lá. Chúng tôi sánh vai nhau từng bước, nàng chỉ tôi những loài hoa dại, những bụi nấm sù sì, và đưa tôi đi dọc theo con suối nhỏ yên tĩnh uốn mình phía sau nhà. Bỗng nàng kêu lên:
“Kìa anh, bầy nai đang lội qua suối Thu. Ngày nào mùa nầy cũng thế, chúng thường loanh quanh bên suối vào lúc hoàng hôn vừa ngập lối đi. Hôm nay dường như chúng cũng muốn chào đón anh nên xuất hiện sớm hơn thường lệ.”
Tôi nheo mắt cười, bẹo má nàng, chọc quê:
“Tâm trạng lũ nai cũng giống em quá, em há?”
“Anh nầy!” Rồi phụng phịu, ngoe nguẩy vượt lên trước vài bước.
Tôi bước chậm và quan sát nàng trong dáng đi uyển chuyển như trong thơ, mái tóc huyền óng ả đong đưa theo nhịp gió. Một cảm giác vừa gần nhưng cũng vừa một chút xa lạ. Bỗng nhiên tôi thấy mình đứng lại như một kẻ lữ hành tình cờ gặp được một kỳ tích trong thế giới thực. Rồi nàng dừng lại và nắm lấy tay tôi, cùng nhau bước nhỏ.
Chúng tôi dừng lại bên bờ suối, nơi có vài viên đá phủ rêu. Đàn nai ngóng nhìn hai chúng tôi như những khách quen rồi tiếp tục gục đầu uống nước. Nàng dừng lại, quay đầu mỉm cười. Nụ cười gây sóng gió trong lòng tôi. Và rồi, chúng tôi lại ôm chầm lấy nhau, nàng nhắm mắt và tôi đi lạc vào cõi mộng giữa khi hoàng hôn buông xuống.
Tiếng nai bên suối khẽ reo mang chúng tôi trở lại cõi thực. Ánh nắng nhạt dần, lùi xuống phía sau những rặng núi. Cảnh vật như đứng im và thời gian dường như trở nên dễ vỡ. Chúng tôi tay trong tay, đôi mắt nàng nhìn tôi trong vắt, lấp lánh như thể chờ đợi. Chúng tôi lại hôn nhau, những nụ hôn bù đắp sau bao năm mong nhớ qua màn ảnh. Những nụ hôn quấn quít nhưng đằm thắm cùng lời nguyện ước thầm lặng dưới trăng sao.
Chúng tôi ngồi với nhau bên bờ suối cho đến khi ánh trăng dần lên cao khỏi đỉnh đồi, ánh sáng lấp lánh như trút xuống vai nàng. Lúc ấy, tôi chợt nhận ra vai nàng đang nghiêng nghiêng tạo nên chiếc bóng trăng khuyết như đang tựa lên đó. Một hình ảnh kỳ bí và tuyệt đẹp khiến tôi cứ ngỡ mình đang giữa cơn mơ.
“Trăng đêm nay không tròn,” nàng nói nhỏ, “giống như trong tình yêu sẽ luôn có nhiều ưu khuyết, nhưng vẫn sẽ đẹp nếu cả hai cùng nhìn nó bằng cả tấm chân tình.”
Tôi ôm nàng thật chặt biểu đồng tình. Đêm ấy, rừng thông rì rào như khúc nhạc ru tình. Bầu trời rộng và sâu như đại dương. Tôi nghe thấy cả tiếng sóng tình trong lòng mình đang vỗ dập dồn vào bờ bến. Nàng xoay nhìn tôi, qua nheo mắt cười, “Anh ơi mình về nhé, em cảm thấy lạnh rồi dù vòng tay ôm của anh vẫn ấm.”
“Ngước nhìn lên cao trăng sao lồng lộng
Đêm mênh mang, đêm rạo rực vô bờ”
Giã từ bờ suối mộng, chúng tôi nghiêng ngả đưa nhau về tổ ấm. Bầu trời đêm thăm thẳm. Ánh trăng lồng lộng chan hòa giữa muôn vàn vì sao, khiến không gian trở nên huyền ảo và mơ màng. Đêm ấy, đêm mênh mang đến lạ, như thấm vào từng hơi thở, từng nhịp tim rạo rực. Hương tóc trộn lẫn mồ hôi cho tôi ngất ngây giữa những thì thầm ân ái. Trong vòng tay tôi, em dịu dàng và ấm áp đến mức tôi cứ ngỡ mình đang chìm trong một giấc mơ hoa. Mọi thứ như vừa thực, vừa ảo, tựa như một thước phim chậm dưới ánh trăng như lụa vàng, mờ ảo xuyên qua khung cửa sổ. Nhưng rồi tiếng dế canh thâu, vọng lại từ sân cỏ sau vườn, từ từ ru chúng tôi đi vào giấc ngủ muộn.
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy với cánh tay tê rần nhưng không dám cựa quậy – đầu của nàng đang gối trên vai tôi, mắt nhắm nghiền như con mèo nhỏ dưới tấm chăn hờ hững đắp ngang người. Căn phòng đã ngập ánh sáng vàng nhạt của buổi bình minh, hương thông và hoa dại len lỏi trong không khí. Tôi chợt nghĩ, “Ước gì đêm có thể dài thêm chút nữa, thời gian ngưng trôi lại chút nữa, để chúng tội không bị cuốn theo vòng xoáy vội vã của cuộc đời. Tôi muốn nằm bên em thật lâu, muốn lắng nghe tiếng gió dịu dàng vuốt ve những cành lá bên ngoài đập vào khung cửa sổ như con sóng tình yêu đang dập dềnh trong biển lớn tình yêu.
Trong khoảnh khắc ấy, nàng hé mắt cười khẽ, môi chạm vội làn môi tôi, giọng ngái ngủ, “Ngày mới lại bắt đầu rồi hả anh?”
“Vâng, ngày mới đã bắt đầu, nhưng chưa chi anh đã bắt đầu nhớ em rồi, em có biết không.”
Nàng bật ngồi dậy, bắt tôi xoay qua hướng khác cùng lúc với tấm chắn phủ vội lên vai,
“Đừng nghĩ đến ngày mai, hãy sống trọn với thời khắc nầy.”
Tôi quay qua ôm chầm nàng vào lòng,
“Hãy nằm đây với anh lát nữa.”
“Để em đi pha cà phê chứ?”
“Chưa cần em ạ. Anh cần em hơn cà phê, hơn bất cứ thứ gì trong lúc nầy.”
Nàng nằm gối đầu lên ngực tôi không nói gì thểm. Chúng tôi nằm đó, lặng lẽ lắng nghe tiếng chim hót, tiếng lá rơi, và cả tiếng sóc chạy trên mái nhà. Ánh nắng vẫn xuyên qua khung cửa sổ, lung linh trên gối; tôi mơ hồ như nghe một lời nhắn, “Hãy ghi nhớ khoảnh khắc này.”
Chúng tôi loanh quanh với nhau chỉ chỉ được vài ngày. Vẫn khu rừng, con suối, đồi trăng; vẫn đêm đêm hát lời ân ái. Lời ca mỗi lúc như thấm đậm hơn, âm hưởng vang vọng hơn dội vào lòng theo từng nhịp thở. Nhưng rồi đời sống phải tiếp diễn, mỗi chúng tôi còn phải trả cái nợ làm người; và như thế, lời chia tay dù không ai muốn nói nhưng đến lúc cũng phải quyến luyến ra đi sau những hẹn ước trùng phùng.
Buổi sáng cuối cùng đột nhiên nàng hỏi:
“Anh sẽ quay lại chứ?”
“Em ơi! Dĩ nhiên là anh sẽ trở lại, nếu em không rời xa anh.”
“Đến rồi đi cũng chỉ là duyên số. Cũng một đời dài ngắn chỉ thế thôi. Mong anh giữ mãi ký ức tuyệt vời nầy”
“Dẫu thế nào anh cũng sẽ về lại với em.”
“Thôi anh đi đi, đường còn xa…”
Nàng quay mặt đi, cố giấu ngấn lệ đang long lanh trên bờ mi thiếu ngủ.
Ngay trong giây phút nầy, lòng tôi tôi biết, trái tim tôi đã bị cột chặt ở nơi này, vào tâm hồn nàng, vào tình nghĩa của nàng, vào khu rừng, vào con suối, vào giọng nói nụ cười mái tóc…
Khi tôi quay xe rời đi, nàng đứng trước hiên vẫy tay. Một đỗi xa, tôi ngoái nhìn qua gương chiếu hậu. Bóng dáng mảnh mai vẫn dõi theo. Nắng xuân rơi nhẹ trên mái tóc nàng. Rừng thông vẫn reo như muốn giữ tôi lại, tiếng gió vẫn rạt rào khuyên nhủ đừng đi. Ôi! Có ly biệt nào không làm cho người ta chao lòng. Tôi lưỡng lự một lúc rồi tự bảo lòng, “Anh nhất định sẽ trở lại với em.”
Tôi đã về lại miền Nam, mang theo ký ức về một người con gái và những ánh trăng nghiêng vai trên vai nàng giữa rừng thông bạt ngàn tiếng gió. Tôi biết, dù cuộc đời có chia xa, nhưng lòng tôi quyết thế nào cũng gặp lại. Những ký ức trong những ngày qua là thật dù hạnh phúc đôi khi cũng mong manh.
Chapter One
THE MOON’S SLANTED SHADOW ON HER SHOULDER
Kingwood was already in the midst of autumn. The trees in the forest where I lived, in the northeast part of the city, had begun to wear the golden hues of the season.
Autumn… A promise I had longed to fulfill but had never quite managed to keep. That promise lingered, echoing in my mind every time autumn arrived.
For the past few days, after organizing my daily routine, I took my Lexus, which is an old car, to the shop for an oil change and a thorough maintenance check. Despite its age, this car had faithfully carried me for over ten years. Afterward, I returned home, packed a small suitcase with just a few simple clothes, and decided it was finally time to head north, where she had been waiting for me all this while.
Looking at my packed suitcase, I thought about the few days we would spend together in the forest by the tranquil stream, if everything went as peacefully as I hoped. Considering her personality, I knew there was no need for excessive preparation. Yet, my heart was full of excitement, a little nervousness, and anticipation. This trip wasn’t just a simple journey; it was the culmination of a dream that had stretched across many months of waiting.
I met her online, on a Vietnamese poetry forum. Our conversations started with shared poems, exchanged messages, long phone calls late into the night, sharing songs, poems, and snippets of everyday life. At first, it was simple curiosity, then familiarity, and eventually, it became something deeper, something we both needed. If one of us went missing for even a day or two, we would urgently search for each other. We had never met in person, but something unspoken connected us more solidly than any friendship could; something akin to soulmates.
After some time of exchanging letters and messages, I learned she lived in the northern part of the country, a thousand miles away, in a small house hidden among pine trees. Behind her home, there was a stream that babbled year-round, and in the fall, deer would appear like something from a fairy tale. With this description, I couldn’t help but imagine myself wandering with her in that landscape, sharing a life in that peaceful, picturesque setting.
“Just follow the signs heading north. When you reach mile marker… exit the highway, continue for exactly 4 more miles, and take the fourth right turn. Keep going past a small store on your right, cross the only traffic light, and then take the second right. You’ll see a small paved road on the right, lined with tall pine trees on both sides. Keep going, and you’ll find a small wooden house with two cypress trees in the front yard on the right. That’s my place,” she had told me in the last phone call before I set out. Back then, GPS wasn’t as widespread, so I marked the map in red ink as though embarking on a treasure hunt. And indeed, I was searching for treasure, and she is the treasure that I’m searching for.
By early afternoon, after passing through a small town some distance away, my car led me into a vast pine forest. It resembled the one I had left behind, trees lining both sides, their shade enveloping the narrow paths. The fog had begun to settle in, and everything around me was still, as though I had entered another world, mysterious and serene. I opened the window, letting the wind rush in, inhaling the fresh air as if to shake off the dust of the road. The sound of birds chirping echoed in the distance.
The final sign led me to two cypress trees, and I turned onto the small paved road that cut through the towering pines. The house appeared like a painting – a wooden structure with a light smoke rising gently from its chimney. She stepped onto the porch just as I pulled up, her long black hair flowing like a stream, her smile radiant and unforgettable.
I stepped out of the car and walked toward her. We stood for a brief moment, silently observing each other, and then she quickly descended the wooden steps, and I rushed forward. We embraced, tightly, as if we had been apart for years. The scent of her hair enveloped me, and her whisper echoed in my ear: “Finally, you’re here.” Her voice was soft, almost a whisper, yet it made my heart race with a familiarity I couldn’t explain, like taking a deep sip of strong wine.
That evening, after settling in and sharing our longing’s thoughts, she took me for a walk around the property. Beneath the old pines, the last rays of sunlight filtered through the leaves, creating a golden mist. We walked side by side, she pointing out wildflowers, clusters of mushrooms, and leading me to the small stream behind the house. Suddenly, she called out:
“Look, there they are, the deer, wading through the stream. They do this every day at this time, coming here during sunset. Today, they’ve come earlier than usual, perhaps to greet you.”
I smiled, pinching her cheek playfully, “It looks like the deer’s mood is just like yours, doesn’t it?”
“Stop teasing!” She pouted, then skipped a few steps ahead.
I slowed my pace and watched her graceful movements, her long black hair swaying in the breeze like a poem brought to life. A feeling washed over me, close yet distant, as if I were a traveler stumbling upon a miraculous moment in the real world. Then she stopped and held my hand, and we continued our walk in silence.
We stopped by the stream, where moss-covered stones lay scattered across the water. The deer looked up at us for a moment, then lowered their heads to drink. She turned to me, smiling, and that smile stirred something deep within my soul. We embraced again, and she closed her eyes, as if lost in a dream, and I followed her into that dream as the evening twilight settled in.
The sound of the deer by the stream softly brought us back to the present. The fading light of the day fell behind the distant mountains. The world around us seemed to stand still, and time itself seemed fragile. Hand in hand, her eyes glimmered, looking at me as if waiting for something. We kissed again, a kiss that was an offering of the years we had longed for each other, now fulfilled under the moon and stars.
We sat by the stream until the moon rose higher, its light shimmering over her shoulders. I suddenly noticed her figure, the way the moonlight cast a slanted shadow on her, like a crescent moon resting on her delicate shoulder. It was an image so mystical and beautiful that I almost believed I was in the midst of a dream.
“The moon tonight is not full,” she whispered, “just like love, it will always have its imperfections, but it is still beautiful as long as both hearts see it with sincerity.”
I held her tightly, agreeing without words. That night, the pines sang their lullaby, the sky vast and deep, like an endless ocean. I could hear the waves of love crashing against the shores of my heart. She turned to me, eyes half-closed, smiling mischievously. “Let’s go back inside, it’s getting cold, even though your arms are warm.”
“Look at the sky, the moon and stars are so bright,” I whispered, as the night seemed to stretch out infinitely, just like our shared moment of love.
We left the banks of the stream, swaying together toward our home. The night sky, vast and filled with stars, seemed to blend with the world around us. It was a moment suspended in time, as if I were living in a dream, a dream that was both real and surreal, suspended beneath the glowing moon. The sound of crickets singing in the distance lulled us into a late, peaceful sleep.
The next morning, I woke up with a numb arm, but I didn’t dare move. Her head rested on my shoulder, her eyes closed like a little kitten beneath the light blanket that covered her body. The room was filled with the soft, golden light of dawn, and the scent of pine and wildflowers lingered in the air. I thought to myself, “If only the night could last a little longer, if only time could stop for a while, so we wouldn’t be swept away by the rush of life. I want to lie here with you, to listen to the wind gently caress the branches outside the window like the waves of love surging in my heart.”
In that moment, she slowly opened her eyes, smiling faintly. She kissed me quickly and whispered in a sleepy voice, “Is it morning already?”
“Yes,” I said, “but before the day even starts, I already miss you.”
She sat up abruptly, told me to close my eyes, covering herself with the blanket, and said, “Don’t think about tomorrow. Let’s live fully in this moment.”
I wrapped my arms around her, pulling her back to me, “Stay here with me a little longer.”
“Should I go make coffee?”
“No need. I need you more than coffee, more than anything right now.”
She rested her head on my chest, and we lay there, silently listening to the birds, the falling leaves, and the squirrels running on the roof. The sunlight filtered through the window, casting a soft glow on the pillow. I could almost hear a message in the air, “Remember this moment.”
We spent only a few days together. The same forest, the stream, the moonlit hills, our love grew deeper with every passing night, every whispered promise. But life must go on. We each had our obligations. And though neither of us wanted to say goodbye, it came inevitably, after so many promises of future reunions.
On the final morning, she suddenly asked, “Will you come back?”
“My love, of course I will if you still love me and want me to.”
“Coming and going is all fate. A lifetime is just that brief and fragile. I hope you’ll hold on to these beautiful memories.”
“No matter what, I will return to you.”
“Then go, the road ahead of you is a long one…”
She turned away, trying to hide the tears welling in her tired eyes.
Even now, I knew. I had left my heart there, in her, in her soul, in that forest, that stream, her voice, her smile, her hair…
As I drove away, she stood on the porch, waving. A little farther, I glanced at the rearview mirror. Her silhouette was still watching. Spring sunlight fell softly on her hair. The pine trees whispered as if trying to hold me back, the wind urging me not to go. Ah, no farewell ever comes easy. I hesitated for a moment, then whispered to myself, “I’ll return to you. I swear I will.”
I returned to the South, carrying with me the memory of a beauty with the slanted moonlight resting on her shoulder amidst an endless forest. I knew that no matter what life might separate us, I was destined to find her again. The memories we created were a real happiness, as always, and are fragile.
| « Đời Lá Vàng – The Life of Golden Leaves | TRANG NHÀ | Video “Promise of the Ripe Autumn” » |
