3. TRƯỜNG CA NGƯỜI EM MẠN BẮC
ngày 20.11.25
Mùa đông năm nay kéo dài hơn thường lệ, giá lạnh phủ lên từng mái nhà, từng cành cây trơ trụi trước những cơn gió lạnh thổi qua. Đêm đêm, tôi ngồi một mình bên khung cửa sổ nhỏ, nhìn từng bông tuyết rơi ngoài hiên, lòng trĩu nặng nỗi nhớ về một lời hẹn ước. Đó là lời hẹn của mùa xuân, lời hẹn mà dù ngày tháng có phôi pha, tôi vẫn không thể quên.
Ngày ấy, vào một buổi chiều thu, bên bờ suối nhỏ ngập hoa dại, em khẽ nắm tay tôi, mắt nhìn xa xăm như giấu điều gì đó trong sâu thẳm. Tôi mỉm cười trấn an, “Có thể mùa xuân anh trở lại – chậm lắm cũng chớm thu là cùng – anh sẽ trở lại bên em, dẫu có xa cách bao lâu, dẫu có thay đổi thế nào, anh vẫn trở lại.” Em cúi đầu, khe khẽ gật, và giọt nước mắt lăn dài trên má. Khoảnh khắc ấy như in sâu vào tim tôi, thành nỗi nhớ theo suốt tháng ngày.
Giờ đây, giữa đêm đông mịt mùng, tôi vẫn thì thầm lời hẹn ấy để nhắc mình vẫn sẽ thu xếp thời gian và công việc để trở lại bên nàng, bằng mọi giá tôi phải giữ lời ước hẹn với nàng, nếu chểnh mảng thì ngay cả con tim tôi cũng sẽ luôn quằn quại, buồn nhớ. Cuộc sống mưu sinh đôi khi khiến tôi mệt mỏi, cơm áo chất chồng khiến người ta dễ lãng quên những điều mềm yếu trong lòng. Nhưng mỗi đêm, nơi ngôi nhà trong rừng thông Kingwood, nhìn dòng nước lững lờ trôi trong lòng con suối nhỏ, tim tôi lại se thắt nhớ đến nàng, nhớ dáng vẻ lẻ loi, nhớ ánh mắt buồn vương khói lam chiều.
Thu tàn, đông đến, năm lại sắp qua. Tôi đếm từng ngày trông chờ mùa xuân trở lại. Tôi mong được gặp lại nàng, để nói ra hết những nỗi nhớ niềm thương cất giữ bấy lâu, để bù đắp những tháng ngày xa cách. Tôi lại nhớ đến mấy đêm trăng vàng bên suối mộng, nơi chúng tôi đã dệt một kỷ niệm khó phai nhoà, chia sẻ niềm yêu thương gắn bó, và chút hạnh phúc ngắn ngủi.
Vẫn nhớ như in hình ảnh nàng ngồi tựa vào vai tôi, nghe tôi hát khúc nhạc yêu thương dưới ánh trăng lồng lộng, bên con suối thu gầy nhom, gần cạn nước. Chúng tôi đã ngồi đó hàng giờ ngắm hết hoàng hôn rồi lại chờ trăng lên. Có lúc tôi dịu dàng hỏi nàng, “Em có thấy đói bụng không?” Nàng mỉm cười kẽ bảo, “Em đang no đầy hạnh phúc, còn anh?” “Anh cũng thế, nhưng nếu chúng ta có thể vào nhà dùng chút gì cũng tốt, vì anh sợ em đói.” “Chưa đâu anh, chúng ta đã dùng bữa trưa rất trễ, trừ phi anh thấy đói.” “Thực sự anh không đói, khi nào đói anh sẽ hôn em.” Tôi vừa vừa nói xong thì nàng quay qua ôm tôi hôn thắm thiết. Vừa hôn vừa nói, “Em đang đói anh nè.” Chúng tôi hôn nhau thật lâu, để mặc gió xuân thì thầm, mặc cho ánh trăng bơ vơ, mặc cho tiếng suối rì rào, và mặc cho thời gian ngừng lại lắng nghe…
Tôi tự hỏi không biết nàng đang làm gì nơi đó. Tôi hình dung nàng đang nằm nhớ đến tôi như tôi đang nhớ đến nàng; hay nàng đang ngồi đọc sách dưới ánh đèn vàng vọt bên khung cửa nhỏ. Tưởng tượng một bóng đơn côi trong căn nhà nhỏ giữa khu rừng thông bạt ngàn… lòng tôi thắt lại. Không biết khi chưa quen biết tôi nàng sống ra sao? Nàng chưa từng nói gì về một tình yêu dĩ vãng. Nàng cũng chưa từng nói cho nghe cuộc sống của nàng ra sao? Thân nhân. Bè bạn. Công việc làm… Có đôi lúc tôi muốn hỏi nhưng sợ làm vỡ mất những sự trân trọng mà nàng muốn dành riêng… nên thôi!
Tôi lại tưởng tượng nàng đang dạo quanh trên bờ con suối nhỏ sau nhà; tưởng tượng nàng đang cầm một mớ lá vàng khô thả từng chiếc lượn lờ trong gió. Và ngồi đó hát những khúc tình ca mà nàng đã yêu cầu tôi hát với nàng trong những đêm tương ngộ… Trí óc tôi tưởng đi hoang nhưng rốt cuộc lại cứ thong dong chạy về phía nàng một cách tự nhiên không miễn cưỡng. Và cứ thế tôi chìm vào giấc ngủ.
Buổi sáng thức dậy, trước mắt tôi vẫn chỉ là khung cửa phủ đầy hơi lạnh. Tôi nhớ mùi vị ly cà phê đậm đà nàng tự tay pha chế trong những hôm tôi ở đó. Hai tách cà phê phin đặt bên cửa sổ phòng khách ngó ra vườn và hai mái đầu chụm lại nhìn ra, nghe từng giọt rơi đều như chiếc kim giây đồng hồ, hay nhịp tim cùng khua động. Em ơi! Em có đang ngồi đó sáng hôm nay? Mùi cà phê có làm em nhớ, em có thầm thì gọi tên anh, hay em đang mặc áo ấm một mình dạo quanh bờ suối nhỏ? Em ơi, anh sẽ không quên lời hứa, mùa xuân tới hoặc trễ lắm chớm thu anh sẽ về bên em. Bây giờ đã trọng đông, không mấy chốc mùa xuân sẽ trở về. Em rán đợi anh, em nhé.
Bên nhau ta hát
Khúc nhạc yêu đương
Nằm ép ngực nhau bên suối mờ sương
Hôn đắm đuối dưới trăng vàng lồng lộng
Chạy nhảy tung tăng mặc đời xao động
Mặc tháng ngày, mặc mưa nắng… phù vân
CHAPTER THREE: STILL WAITING FOR SPRING
That winter stretched on longer than usual, its cold settling over rooftops and bare branches, carried by every biting gust. Each night, I sat alone beside a small window, watching snowflakes drift silently past, my heart heavy with the memory of a promise.
It was a promise of spring, a promise that, despite the passage of time, I could never let slip away.
I still remember that autumn afternoon by the little stream, its banks overgrown with wildflowers. She gently held my hand, her eyes gazing far beyond, as if trying to hide something deep inside. I smiled to reassure her, “Perhaps by spring I’ll return, or at the latest, when the first leaves of autumn fall, I’ll come back to you. No matter how long the separation, no matter what may change, I will return.” She lowered her head and nodded softly, a single tear tracing a delicate path down her cheek. That moment engraved itself into my heart, a memory that would follow me through every season.
Now, in these endless winter nights, I still whisper that promise to myself—to remind my heart to make time, to find my way back to her, whatever it takes. If I failed, even my own heart would ache unbearably, restless with longing. The demands of life, of work, and survival can sometimes drain even the gentlest hopes. But each evening, here in my cabin among the Kingwood pines, as I watch the slow current of the little stream outside, my thoughts always return to her: her solitary figure, her eyes shadowed by twilight mist.
Autumn passed, winter arrived, and another year prepared to leave. I counted the days, waiting for spring’s return. I longed to see her again to finally speak the words kept locked away so long, to make up for those silent months apart. My thoughts wandered back to those golden nights beside the dreamlike stream, where we wove memories too vivid to fade, where our brief happiness felt boundless.
I remember her leaning gently on my shoulder, listening as I sang our love song beneath the vast, glowing moon. The stream beside us had shrunk thin under the breath of late autumn, yet we sat there for hours, waiting for dusk to give way to moonrise. Sometimes, I would gently ask, “Are you hungry?” She would smile, her voice soft, “Right now, I’m full of happiness. And you?” “I’m the same,” I teased, “but perhaps we could go inside and have a little something? I’d hate for you to feel hungry.” “Not yet,” she whispered, “unless you’re really hungry.” “Honestly, I’m not. But when I am, I’ll kiss you instead.” No sooner had the words left my lips than she turned, wrapped her arms around my neck, and kissed me deeply. Between breaths, she whispered, “Then I must already be hungry for you.” We kissed for what felt like eternity, letting the breeze murmur around us, the lonely moon watch overhead, the stream murmur at our feet—and time itself seemed to pause to listen.
I wonder now what she might be doing. Perhaps lying awake, thinking of me as I think of her, or sitting quietly by a small window, reading under the golden glow of a lamp. I imagine her silhouette, alone in that small house surrounded by endless pines, and my heart aches.
How did she live before we met? She never spoke of past loves, nor of her life’s details: family, friends, work… Sometimes, I wanted to ask, but I feared it might break the quiet space of respect she seemed to treasure. So I kept my questions buried in silence.
At times, I imagine her walking along the bank of the little stream or gathering fallen leaves to let them drift in the breeze. Maybe she hums the love songs she once asked me to sing during our nights together. My thoughts wander far, yet always find their way back to her naturally, without force. And slowly, I drift into sleep.
In the morning, the same cold window greets me. I remember the rich aroma of coffee she would brew just for us. Two steaming cups set by the window, as we sat close together, heads nearly touching, watching the garden beyond, listening to the slow drip of each drop, like the ticking of a clock, or the shared beating of our hearts. My love, are you sitting there this morning? Does the scent of coffee remind you of me? Do you softly whisper my name, or wrap yourself in a warm coat and walk alone along the little stream? My love, I will not forget my promise, “…by spring or at the very latest, the first sign of autumn, I will return to you. It is the depth of winter now, but spring is never far behind. My love, please, wait for me.
Together we will sing
Our song of love
Lying close beside the misty stream
Kissing deeply under the endless golden moonlight
Running free, no matter how the world may stir
No matter the passing days, the rain, the sun… all as fleeting as drifting clouds…
| « Autumn Serenade – Khúc Thu Ca | TRANG NHÀ | Chương trình VHNH – Tháng 11/2025 » |
