4. TRƯỜNG CA NGƯỜI EM MẠN BẮC
ngày 26.11.25
Có những đêm rất dài, dài đến mức tôi nghe rõ cả nhịp thở của mình hoà cùng tiếng gió thì thầm qua hàng thông ngoài hiên. Và chính trong những đêm như vậy, tôi chợt nhận ra nỗi tương tư của mình dành cho người con gái mạn Bắc không còn là chút nhớ nhung thoáng qua, mà đã trở thành nỗi ám ảnh ngọt ngào, dằng dặc theo từng ngày, từng đêm.
Dẫu đang giữa mùa đông, nhưng đất trời quanh tôi vẫn nhuốm màu hoài niệm. Cỏ cây, hoa lá như khựng lại, nín thở đợi chờ điều gì chưa thành lời. Ánh nắng cũng trở nên nhợt nhạt, không đủ sức làm ấm lên khoảng trống vắng trong lòng. Thỉnh thoảng, tôi tự nhủ, “Sao mùa đông nầy dài lê thê quá. Tôi biết nỗi đợi chờ tạo nên cảm giác ấy nhưng… vẫn thấy dài thật. Đã gần cuối đông, có lẽ vạn vật, hoa lá cũng như tôi đang nức lòng chờ đợi xuân sang.
Ngày ngày tôi đều nhìn ra khoảng vườn rộng sau nhà, chờ đợi những con chim chào mào màu đỏ đậu xuống đám cỏ xanh để báo hiệu xuân về. Chờ đợi đàn chim én chở mùa sang, bay lượn trong ánh nắng vàng. Chờ đợi dòng suối cạn sẽ ngập lên nhiều nước để lũ rùa không phải lang thang đi tìm mồi trên đám cỏ vườn sau. Và chờ đợi tiếng chim hót rộn ràng trên hàng thông im tiếng quanh nhà… Thế nhưng, mùa đông cứ từng khắc đi qua rất chậm! Và cảnh vật dường như phản chiếu chính nỗi lòng tôi trong cô đơn, lạnh lẽo, khắc khoải về một hình bóng xa xôi, mà có lẽ hình bóng đó cũng đang như tôi đợi chờ, khắc khoải.
Mỗi đêm về lòng càng thêm tê tái. Trong khoảng trống mênh mông của tâm hồ, ký ức hiện về rõ mồn một từng chi tiết – nụ cười dịu dàng, ánh mắt đượm buồn, giọng nói nhỏ nhẹ… Tôi nhớ cả những điều rất nhỏ như chiếc khăn len nàng quàng trên vai mỗi khi sánh bước ngoài rừng thông, mùi hương thoảng của mái tóc, cả nét bối rối khi nàng cúi đầu né tránh ánh mắt tôi. Những mảnh vụn của tâm hồn ấy lại ghép nên một bức tranh tình yêu mong manh nhưng sao tha thiết quá.
Tôi thương nàng nơi phương trời xa cách – một miền Bắc lạnh giá, nơi những con đường vắng chỉ có ánh trăng đơn độc soi lối. Tôi tự hỏi, “Phải chăng nàng cũng đang lặng lẽ nghĩ về tôi? Trong căn phòng nhỏ, liệu có chiếc ghế cạnh cửa sổ mà nàng thường ngồi tựa đầu nhìn ra đêm tối? Liệu có những đêm nàng giật mình tỉnh giấc, nghe tiếng dế kêu ngoài hiên mà chợt nhớ đến tôi? Chỉ nghĩ vậy thôi mà lòng đã thấy ấm lại, như thể trong thế giới rộng lớn này, vẫn có người đợi người con gái đang đợi tôi.
Có đêm, tôi đứng ngoài hiên nhìn lên bầu trời, mơ hồ thì thầm với gió, “Ai về Sông Tương, xin nhắn giúp ta.”1 Lời nhắn gửi ấy tưởng như ngây ngô, nhưng lại chất chứa bao nỗi niềm chưa thốt thành lời. Tôi ước có thể nhờ dòng sông ấy mang theo tiếng lòng, gửi đến nàng, người con gái nhỏ với đôi mắt đen như đêm, với nỗi mong đợi dài cùng năm tháng.
Rồi tôi lại tự hứa với lòng, “Anh sẽ trở về, khi gió chở mùa sang, khi nắng đầu xuân ghé ngang khu rừng vắng, khi những cụm Azalea nở rực rỡ cả góc sân trước nhà. Anh sẽ về, mang theo ngàn niềm hân hoan, để bên nhau vun đắp vườn hoa hạnh phúc chúng ta từng ao ước.” Ý nghĩ ấy làm tim tôi một chút loạn nhịp, như thể khoảng cách ngàn dặm chỉ như con đường thường ngày ra phố.
Nhưng rồi đêm vẫn dài, trăng vẫn vằng vặc ngoài kia, gió vẫn thì thầm những lời khó hiểu. Tiếng dế kêu như lời nhắc nhở thời gian đang trôi đi, nhưng mùa xuân vẫn cứ ì ạch. Có đêm, chỉ một thoáng hương tóc nàng chợt ùa về trong ký ức cũng đủ làm lòng tôi xao động. Mùi hương ấy, nhẹ nhàng mà ngọt ngào, như lời gọi tình yêu vô hình, âm ỉ đốt cháy niềm khát khao gặp lại.
Tôi nhớ ánh trăng lóng lánh trên dòng suối cạn, nhớ những đêm bên nhau thủ thỉ, nhớ khoảnh khắc nàng tựa đầu lên vai tôi, cả hai cùng im lặng để lắng nghe tiếng đêm. Ngay cả sự im lặng cũng trở thành một thứ ngôn ngữ riêng – ngôn ngữ của hai kẻ yêu nhau, xa xôi mà vẫn gắn bó.
Ngày lại qua ngày, đêm lại sang đêm, tôi vẫn đợi mùa xuân mới, một mùa xuân có bước chân nàng đi bên tôi, có nụ cười làm ấm lại cả tâm hồn mệt mỏi vì xa cách. Tôi tin, ở nơi ấy, nàng cũng đang đợi… cũng như tôi đang đợi.
Giữa lòng đêm thao thức, tôi nghe rõ một tiếng gọi dịu dàng, như từ xa xăm vọng về. Tiếng gọi ấy không thành lời, nhưng đủ để nhắc tôi nhớ tình yêu này vẫn còn đó, vẫn nguyên vẹn, chỉ chờ mùa sang để cùng đằm thắm với hoa xuân.
Và tôi biết, dẫu tháng ngày có dằng dặc, dẫu cảnh vật vẫn còn u buồn, nhưng chỉ cần còn tiếng gọi tình yêu ấy, tôi vẫn sẽ mạnh mẽ bước tới, đợi đến ngày được ở bên nàng, cùng nàng nắm tay đi hết mùa xuân tới và những mùa xuân tới nữa.
CHAPTER FOUR: A LOVE SONG – THE CALL OF LOVE
There are nights so long, so unbearably long that I can hear the rhythm of my own breath mingling with the whisper of wind threading through the pines outside the porch. And in those very nights, I suddenly realize that my yearning for the girl from the northern lands is no longer a fleeting memory, but a sweet and persistent obsession stretching across days and nights.
Though it is already the heart of winter, the world around me still carries a hue of longing. Trees and flowers seem frozen, holding their breath for something unspoken. Even the sunlight has grown pale, no longer strong enough to warm the emptiness inside. At times, I quietly murmur to myself, “Why does this winter feel so endlessly long? I know it’s the waiting that makes it feel this way… yet it truly feels endless.” It is already late winter; perhaps all things, all trees and leaves, and blossoms just like me… are aching for the coming of spring.
Each day, I look out to the wide garden behind the house, waiting to see the red-whiskered bulbuls hopping on the green grass, heralding the arrival of spring. I wait for the swallows to sweep in on their wings of change, dancing in golden sunlight. I hope to see the dried-up stream rise with water again so the wandering turtles won’t have to roam the grass in search of food. And I long to hear the cheerful songs of birds returning to the silent pines around the house… Yet, winter drags on painfully slow! And the stillness of nature seems to mirror the loneliness and longing in my heart for a distant silhouette, a silhouette that, perhaps, is also waiting and yearning just as I am.
With each passing night, the ache only deepens. In the vast emptiness of my mind, memories come back vividly – her gentle smile, her eyes tinged with melancholy, her soft-spoken words… I recall even the smallest details, such as the woolen scarf draped over her shoulders when we strolled among the pines, the faint scent of her hair, and the shy tilt of her head when she looked away from my gaze. These fragments of memory come together to form a fragile yet deeply cherished portrait of love.
I miss her, in that faraway northern land that is cold and distant, where empty streets are lit only by the solitary moon. I wonder to myself, “Could she, too, be quietly thinking of me? In her small room, is there a chair by the window where she leans her head and gazes into the night? Are there nights when she wakes, startled, hearing the crickets outside and suddenly thinks of me?” Just imagining that brings a small warmth to my heart as if somewhere in this vast world, there truly is someone waiting for me.
Some nights, I stand on the porch, looking up at the sky, softly whispering to the wind, “If someone passes by the Tương River, please carry my message.” This message may seem naive, yet it holds countless words left unspoken. I wish I could entrust that river to bear my heart’s longing, sending it to her, the girl with eyes as dark as night, carrying an endless hope that stretches through the years.
Then, I promise myself again, “I will come back when the winds bring the new season, when the first sunlight of spring touches the silent woods, when the azaleas burst into red across the garden. I will return, bringing countless joys, so that together we can tend the garden of happiness we once dreamed of.” The thought makes my heart beat wildly as though the distance of a thousand miles were no farther than my daily drive to town.
Yet, the nights remain long, the moon still hangs bright beyond the eaves, and the wind keeps whispering its mysterious words. The song of the crickets becomes a gentle reminder that time is slipping by, even as spring crawls slowly forward. Some nights, just a sudden memory of the fragrance of her hair returning to my mind is enough to stir my heart. That scent, so light and sweet, feels like an invisible call of love, quietly burning within me the longing to meet her again.
I remember the moonlight shimmering on the dried-up stream, those nights we sat side by side whispering, the moment she rested her head on my shoulder, and we fell silent to listen to the night. Even silence itself became a secret language, the language of two souls in love, distant yet so deeply entwined.
Day passes into day, night follows night, and still I wait for the coming spring, a spring where her footsteps walk beside mine, her smile bringing warmth back to my weary heart. I believe, somewhere far away, she too is waiting… just as I am.
In the middle of these restless nights, I hear so clearly a gentle calling, as if echoing from a faraway place. That calling has no words, yet it is enough to remind me that this love remains, untouched and whole, only waiting for the season to come so it can blossom with spring.
And I know, no matter how long the days may stretch, no matter how somber the world may seem, as long as that call of love still lingers, I will keep moving forward, waiting for the day I can walk beside her, hand in hand, through this coming spring and countless springs beyond.
| « Chương trình VHNH – Tháng 11/2025 | TRANG NHÀ | Chúc Mừng Mùa Lễ Tạ Ơn » |
