2. TRƯỜNG CA NGƯỜI EM MẠN BẮC
ngày 14.11.25
Đêm rớt xuống thật nhanh. Ánh trăng vàng buồn bã rải lên con đường nhỏ xuyên qua triền đồi thông, nơi tôi và em đã cùng nhau đi dạo suốt mấy ngày qua. Chim chóc gọi nhau trên những tàn lá, tiếng hót vang vọng như muốn thay ai đó nói lời chia ly. Tôi nằm đong đưa trên chiếc võng trước hiên căn nhà gỗ, khe khẽ ngâm bài thơ tình vừa mới viết, lòng chạnh buồn khi nghĩ đến cuộc chia ly vào sáng mai.
Những ngày qua trôi đi quá đỗi êm đềm, tựa như giấc mộng chỉ dành riêng cho hai kẻ yêu nhau lần đầu gặp gỡ. Nàng, cô gái nhỏ nhắn với nụ cười hiền và ánh mắt ướt đẫm yêu thương, đã đến bên đời tôi như một phép nhiệm mầu. Chỉ mấy ngày thôi, nhưng chúng tôi đã sống bên nhau như một đôi vợ chồng trẻ. Chợt nghĩ đến khoảnh khắc phải rời xa, tôi thấy ngực mình nghẹn lại. Biết rằng xa nàng sẽ là vô vàn thương nhớ, sẽ là chuỗi ngày dài trống trải và cô đơn không gì lấp đầy.
Đêm, sương rơi nặng hạt, đậu trên mái tóc nàng mảnh mai. Phía trời xa, vầng trăng hăm mốt lờ mờ ló dạng, ánh vàng bị nhuộm đục bởi màn sương bảng lảng. Chúng tôi cùng ngồi bên nhau trên bậc thềm gỗ, để mặc gió đêm lùa qua mái tóc. Lời không tỏ, chỉ có hai trái tim cùng thổn thức.
Bỗng nàng đứng dậy, bước ra khỏi mái hiên, rồi xoay người lại nhìn tôi. Ánh mắt nàng long lanh, dư lệ còn đọng ở bờ mi và khóe môi run run. Cố nở nụ cười, nàng khẽ hỏi, “Dấu yêu ơi, em yêu anh say đắm… Đến bao giờ anh mới lại về bên em?”
Nghe nàng hỏi, tim tôi như thắt lại. Tôi đứng lên, bước tới bên nàng, nhìn sâu vào đôi mắt ấy. “Một ngày xa em dài lắm, em ơi,” tôi thì thầm, “Anh sẽ trở về khi lá chớm thu rơi… Và rồi mình sẽ ở lại bên nhau, cùng nhau xây vườn mộng.”
Bầu trời đêm, đầy sao, chìm sâu trong đáy mắt nàng. Nàng run run tựa đầu lên vai tôi, giọt lệ thấm ướt cả vạt áo. Nửa vầng trăng chậm chạp vượt khỏi đỉnh đồi, soi sáng con đường tráng nhựa đưa chúng tôi về tổ ấm nhỏ. Tôi bước chậm lại để nàng kịp theo, nghe tiếng gió thì thào bên hàng thông nghiêng bóng. Tiếng thông như đang hát khúc ru đêm cuối.
Chúng tôi dìu nhau vào căn phòng gỗ ấm cúng. Nàng rúc đầu ngoan ngoãn trên vai tôi, lời thì thầm nhỏ như tiếng gió lùa qua khe cửa. Tôi nghe giọt buồn rơi xuống trong từng nhịp thở. Tiếng dế tàn đêm cất lên, run rẩy như chính nỗi niềm chia ly trong lòng hai kẻ đang yêu.
Trằn trọc mãi, tôi không sao ngủ được. Hình ảnh nàng nằm bên, đôi môi khẽ mím và đôi mắt nhắm nghiền, vẫn còn ướt nước mắt. Tôi đưa tay vuốt nhẹ mái tóc mềm của nàng, lòng thầm hứa sẽ trở lại, để không còn đêm cuối nào như thế nữa.
Ký ức đưa tôi ngược về thời gian đầu kết nối với nàng qua thơ văn trên internet. Nàng luôn có những nhận xét nhẹ nhàng, thâm thuý cho những bài thơ, những đoản văn tôi chia sẻ. Cũng có lúc thẳng thắn phê bình rằng tôi hay thêu dệt những điều quá mơ mộng trong thơ văn. Tôi cũng nhiều lần bất đồng với nàng về những nhận xét quá chân thực mà không để ý đến khía cạnh của thơ văn. Thơ văn với tôi là sáng tạo, là kiểu cách, là mơ mộng, là hư hư thực thực, là cái tự do nói những chuyện trên trời dưới đất mà không can dự đến ai. Thơ văn cũng có thể nói ra những điều thầm kín trong tâm tư mà người ta không có được. Thơ văn chỉ để thăng hoa cho cuộc sống tất bật, bon chen trong đời sống con người… Nhưng rốt cuộc tôi cũng khám phá ra, nàng cũng chẳng thua kém gì trong lãnh vực mộng mơ, tình cảm lãng mạn. Sự khám phá của tôi chỉ làm cho nàng… cười trừ mà không có một lời xin lỗi.
Có một lần nàng gửi tôi bức ảnh tự chụp, ngồi một mình trong quán cà phê vắng, bên sườn đồi thông mênh mông. Nàng lại gửi tôi tấm hình có ngôi nhà bên suối, gửi tấm ảnh có đàn nai ngơ ngác bên suối thu lúc hoàng hôn, tấm ảnh tự chụp nàng ngồi đọc sách bên khung cửa sổ có ánh nắng chiếu nghiêng trên mái tóc dài đen chảy xuống bờ vai như dòng suối mơ huyền ảo. Tôi bị hút hồn bởi những điều nhỏ nhặt ấy nên chỉ sau một thời gian thư qua thư về, những lần trò chuyện trong đêm, tôi biết mình đã bắt đầu có những cảm tình chân thực với nàng.
Những ngày ngắn ngủi sống bên nhau, không ai nghĩ đến thời gian, quên luôn cả tình trạng thực tại kẻ nam người bắc, chỉ thấy thời gian quá vô tình đi qua như vụt biến. Ngày ngày vẫn cà phê buổi sáng, cùng ngắm bình minh vui với chim chóc hót ca, vẫn đi dạo dưới rừng thông, cùng ngắm hoàng hôn tắt dần sau rặng núi, cùng lắng nghe tiếng chim gọi bầy và mùi hương hoa dại lan trong gió. Thậm chí đôi khi quên cả ăn uống. Đêm về, lại ngồi bên nhau trước hiên nhà, ngắm trăng lên và tôi khẽ ngâm vài câu thơ để ru nhau vào mộng; nàng tựa đầu vào lòng tôi, đôi mắt mơ màng nghe từng lời thì thầm kể nhau nghe những chuyện ngày mới lớn, thuở mới vào đời… vô cùng tâm đầu ý hợp, rồi trăng sao, rồi ân ái… Chỉ mấy hôm ngắn ngủi, nhưng ngỡ như cả một mùa yêu.
Có đêm, tôi thức giấc, thấy nàng đang lặng lẽ nhìn tôi trong bóng đêm. Đêm cuối cùng nhớ lời nàng khẽ nói, “Em sợ sáng mai anh sẽ ra đi biền biệt… Em sợ mình chỉ còn gặp nhau trong mơ.” Tôi siết chặt tay nàng, khẽ bảo, “Dù cách xa nhau những tâm hồn vẫn ở bên nhau, vẫn cùng nhau nuôi lớn tình yêu và mình nhất định sẽ gặp lại sớm.”
Trời dần sáng. Ánh bình minh đầu tiên len qua khung cửa gỗ, rọi lên gương mặt nàng còn vương giọt nước mắt. Tôi khẽ hôn lên trán nàng, nghe nhịp tim có chút xót xa, lo lắng. Nàng mở mắt, nhìn tôi đăm đắm rồi mỉm cười gượng gạo. Tôi muốn níu thêm chút thời gian, nhưng mặt trời dần lên cao, gọi tôi về với bổn phận và cuộc sống đời thường đang chờ đợi.
Nàng tiễn tôi ra ngõ. Không nói gì thêm trong lúc đôi vai khẽ rung động. Đôi mắt đỏ hoe vì xúc động hay vì những ngày thiếu ngủ càng làm cho những tia nhìn thêm bi luỵ, thắt lòng. Tiếng thông rì rào, tiếng chim lảnh lót, tiếng gió vi vu tạo thành bản hợp xướng cho giờ ly biệt.
Tôi không cam lòng nhưng phải bước lên xe. Quay lại nhìn em lần cuối. “Anh đi nhé. Nhớ giữ gìn sức khỏe, đợi anh về.” Nàng gật đầu, hai dòng nước mắt lại lăn dài trên môi, trên má. Tôi siết chặt tay em, lời nghẹn lại nơi cổ họng, không đủ can đảm nói gì thêm. Xe lăn bánh, tôi nhìn vào kính chiếu hậu vẫn thấy em đứng đó, nhỏ bé dưới tán thông, nhìn theo cho đến khi khuất bóng.
Trên đường về, tôi nhẩm lại từng câu thơ của đêm qua. Tiếng em thì thầm bên tai, nụ cười đẫm nước mắt, hơi ấm còn vương trên áo, khắc đậm trong hồn. Tôi biết, tình yêu này chưa kịp lớn lên đã phải chịu thử thách của khoảng cách và thời gian. Nhưng tôi tin như lời hẹn ước với nàng, “Trễ lắm anh cũng sẽ quay lại khi chớm thu mùa tới.” Và khi ấy, chúng tôi sẽ không còn đêm cuối nào phải nói chuyện chia ly.
Khúc biệt ly khép lại, nhưng lời hẹn thề còn mãi trong tim tôi, và trong cả đôi mắt em buổi sáng hôm đó. Tất cả vẫn luôn văng vẳng như tiếng gọi tôi sớm trở lại với nàng.
CHAPTER TWO: PARTING SONG
Night fell swiftly. The melancholy golden moonlight spread across the narrow path winding through the pine hillside, where she and I had wandered these past few days. Birds called to each other among the branches, their songs echoing like a farewell in place of words we couldn’t say. I lay swaying gently in the hammock on the porch of the wooden house, softly reciting the love poem I had just written, my heart heavy as I thought of tomorrow’s parting.
The days had passed so gently, like a dream meant only for two people meeting and falling in love for the first time. She, a petite girl with a gentle smile and eyes glistening with affection, had come into my life like an unexpected miracle. Just a few days, yet we lived as though we were a young married couple. The thought of parting made my chest tighten; I knew being away from her would bring endless longing, an emptiness no one else could fill.
Night fell deeper, and heavy dew gathered on her fine hair. In the distance, the twenty-first night’s moon emerged faintly, its golden light blurred by drifting mist. We sat quietly on the wooden steps, lettin the night breeze tangle our hair. Words were unnecessary; our hearts spoke in shared silence.
Suddenly, she stood up, stepped past the porch, and turned back to me. Her eyes sparkled, tears still clinging to her lashes, lips trembling as she forced a smile. Softly, she asked, “My love, I love you so deeply… When will you come back to me?”
Hearing her question made my heart tighten painfully. I rose, stepped closer, and looked deeply into her eyes. “A day away from you feels so long, my dear,” I whispered. “I will return when autumn’s first leaves begin to fall… And then we’ll stay together, building our garden of dreams.”
The night sky, full of stars, seemed reflected in her gaze. She trembled, resting her head against my shoulder, tears soaking through my shirt. Slowly, the half-moon rose over the hilltop, lighting the stone path leading us back to our small home. I slowed my steps so she could keep pace, listening to the pine trees murmur like a lullaby on this final night.
In our warm wooden room, she nestled quietly against my shoulder, whispering words as gentle as the wind outside. I heard sadness drip from her breath, like falling dew. The crickets’ frail song echoed the pain of parting shared by two lovers.
I tossed, unable to sleep, glancing at her beside me – lips softly pressed together, eyes closed but wet with tears. Stroking her soft hair, I silently promised to return, so there would never again be a night like this.
My thoughts drifted back to when we first connected through poetry and writing online. She always offered gentle, thoughtful comments on my poems and short pieces. Sometimes, she even bluntly critiqued me for weaving too many dreamy illusions into my words. Often, I’d, too, disagree with her for being too grounded, forgetting that poetry can be about fantasy, about weaving clouds and shadows, about speaking secrets no one else would hear. Yet in the end, I discovered she, too, had her share of dreams and romantic feelings. My discovery only made her smile quietly, without offering an apology.
Once, she sent me a photo of herself sitting alone in a quiet hillside café. Then another photo of a house by the stream, a herd of timid deer at dusk, and one of her reading by the window, sunlight falling on her long, dark hair flowing over her shoulder like a stream of dreams. I was enchanted by those little things, and after many letters and late-night conversations, I knew my feelings for her were real.
In those short days we spent together, we forgot time itself, forgot even that we came from opposite ends of the country. Mornings brought coffee shared while watching dawn break and listening to birdsong; days brought walks through pine forests, sunsets fading behind mountain peaks, the scent of wildflowers drifting in the breeze. Sometimes, we even forgot to eat. At night, we sat together on the porch, watching the moon rise while I softly recited poetry; she leaned onto me, dreamy-eyed, as we shared stories of our youth, our first steps into the world… so much in harmony, under moonlight, in quiet intimacy. Just a few short days, yet it felt like an entire season of love.
One night, I woke to see her quietly watching me in the dark. On that last night, I remembered her whisper, “I’m afraid tomorrow you’ll leave forever… I’m afraid we’ll only meet again in dreams.” I held her hand tightly, whispering back, “Even when we far apart, our hearts remain together, still growing our love, and we will meet again soon.”
Morning approached. The first rays of dawn slipped through the wooden window, lighting her face still marked by tears. I kissed her forehead gently, my heart caught between sadness and worry. She opened her eyes, gazed at me, and managed a fragile smile. I longed to stretch out those final moments, but the rising sun called me back to duty and the life waiting beyond these hills.
She walked me to the narrow lane outside. Silent, shoulders quivering, eyes red from emotion or sleepless nights that made her gaze feel so sorrowful, it pierced my heart. The pines murmured, birds sang, and the breeze added its soft sighs, forming a farewell symphony.
Reluctantly, I stepped into the car. Turning back one last time, I said, “I’m leaving now. Take care of yourself, and wait for me.” She nodded, tears rolling down her cheeks. I squeezed her hand, words caught in my throat. As the car drove off, I looked back in the mirror, and she still stood there under the pines, small and fragile, watching until my car was gone.
On the journey home, I quietly recited the lines from the night before. Her whispers in my ear, her tearful smile, the warmth lingering on my clothes—all etched deeply in my soul. I knew this love, still young, must now withstand distance and time. But I believed, as I had promised her, “At the latest, I’ll return when autumn first brushes these hills.” And when that day came, we would no longer face another final night of parting.
The parting song ended, but our vow remained. In my heart, and her eyes that morning, still echoing like a quiet call for me to return soon.
| « Video “Promise of the Ripe Autumn” | TRANG NHÀ | Autumn Serenade – Khúc Thu Ca » |
