5. TRƯỜNG CA NGƯỜI EM MẠN BẮC
ngày 2.12.25
Nỗi nhớ thương người em sớm chiều trông ngóng nơi mạn bắc xa xăm đã làm thay đổi mọi dự tính.
Một buổi chiều đi làm về, khi chạy xe ngang qua khu chợ Krogers trong xóm, thấy người ta đã dựng lều bán hoa như hàng năm trong dịp Lễ Tình Nhân. Tôi chợt nghĩ đến nàng, người con gái đã làm tôi thương yêu say đắm; tôi quyết định thu xếp công việc sở để về quay về mạn bắc trong dịp Lễ Tình Nhân. Một chuyến đi đột ngột, gần như do chính nỗi nhớ thôi thúc, nhiều hơn là dự tính từ trước.
Tôi đã lên xe rời khu rừng nơi tôi ở từ sáng sớm để mong đến nhà nàng trước khi trời tối. Con đường dài hun hút, nhưng nắng cuối đông đã có sắc vàng, vàng như lụa mỏng trải trên những ngọn đồi xa xa dọc theo xa lộ. Tôi miệt mài lái, chỉ nghỉ chân một lần để đổ xăng cho xe, và mua cho tôi ly cà phê đậm đặc. Tôi chợt bật cười, ôn nhẩm lại lần đầu tiên đến thăm nàng theo phương hướng trong cái nốt nàng đọc cho tôi ghi xuống.
Cuối cùng, gần chiều tối, tôi đã bắt đầu vào vùng nàng ở. Trên hướng đường dẫn về ngôi nhà nhỏ giữa rừng thông, tiếng chim đã véo von giữa muôn ngàn lá. Cây cỏ bên đường dường như cũng reo vui; từng cụm Azalea đã có nhiều búp, cùng với mấy cây Redbud cũng đã lưa thưa nở hoa, bầy bướm trắng nhởn nhơ như đang đón chào bước chân người lữ khách là tôi trở về.
Lòng tôi xôn xao, nhịp tim rộn ràng trong lồng ngực. Nhớ ánh mắt, nụ cười, nhớ bàn tay mềm mại từng níu tay tôi dưới trăng năm nào. Nhớ cả những lần nàng lặng im, chỉ khẽ nghiêng đầu để che đi giọt nước mắt chưa kịp lau khi tôi rời đi. Những kỷ niệm ấy như cơn gió mùa xuân, mơn man và hồi hộp. Tôi tự hỏi, nàng sẽ phản ứng như thế nào khi nhìn thấy tôi đứng trước cửa? Bởi ngày hôm qua thôi, tôi còn gửi hoa, nhắn trong tin, “Lần này anh không về được.” Và nghe bên kia đầu dây giọng nàng sũng buồn như đang muốn khóc, “Anh không về, hoa lá cũng buồn lây.” Chính giọng nói ấy đã là tôi thay đổi ý định. Và lúc nầy đây, tôi đã đến đây, đứng trước hai cây thiên tuế quen thuộc. Tay tôi khẽ gõ. Tiếng phong linh ngoài hiên lửng lơ từng tiếng gõ dội vào tai nghe thân thương ngập lòng.
Cánh cửa bật mở ra.
Nàng đứng đó, ngỡ ngàng như kẻ vừa thức dậy từ giấc mơ. Đôi mắt nhìn thằng vào tôi không lay động như một hình mẫu trong các cửa hàng bán đồ phụ nữ bị, rồi trào lên hai hàng lệ. Rồi chúng tôi lao vào nhau, ôm chặt mà không ai nói thêm một lời; gương mặt nàng áp vào ngực tôi, tôi cảm nhận được sự rung động của nàng trong vòng tay tôi. Vẫn không ai nói với ai một lời ngoài tiếng nấc và giọt nước mắt nóng hổi của nàng. Tôi cúi xuống, hôn lên tóc, hôn lên đôi mắt ướt, khẽ vuốt ve suối tóc đen mà giờ đây tôi nhận ra đã lẫn vài sợi bạc. Thời gian đã lặng lẽ in dấu lên nàng, người con gái mạn Bắc mà tôi từng hẹn hò giữa những đêm trăng xưa.
Tiếng phong linh sau vườn lại rung lên, đều đặn và chậm rãi như tiếng chuông từ một nhà thờ xa vọng lại. Âm thanh ấy đưa tôi ngược về những chiều tan lễ năm xưa, tự nhiên làm nghẹn ngào một thoáng. Tay trong tay, chúng tôi dìu nhau vào phòng khách, một căn phòng ấm cúng đến lạ. Bình hoa tôi gửi tặng hôm qua như đang tươi lên hơn, nằm trên bàn giữa nhà. Trong khoảnh khắc này, thời gian như dừng lại, tôi ngồi xuống chiếc ghế tràng kỷ và nàng ngồi trên lòng tôi. Chúng tôi đắm đuối hôn nhau, nghe rõ nhịp tim rộn ràng hoà nhịp, chen lẫn niềm hạnh phúc vừa tìm lại, pha chút lo âu không tên.
Chúng tôi hôn nhau rất chậm, rất lâu. Từng nụ hôn như để bù đắp những tháng ngày xa cách. Và như để giữ lại khoảnh khắc ngắn ngủi này. Hai bàn tay tôi áp nhẹ vào hai bên má nàng, đẩy gương mặt còn vương nước mắt ra xa một chút để nhìn thật kỹ như để ghi khắc hình bóng kiều diễm vào tâm tư. Nàng ngước nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng, run run khẽ hỏi, “Anh đã trở về với em thật sao?”
Chúng tôi cứ ngồi với nhau như thế, quên cả không gian lẫn thời gian. Cho đến khi lờ mờ thấy nhau, chúng tôi buông nhau ra và cùng đi vào căn bếp tìm một thứ gì để ăn. Nàng sống bình lặng và đơn giản đến nỗi chỉ có một ít rau quả, cà phê, và vài thức uống – dĩ nhiên không có bia, rượu. Nàng có vẻ hơi bẽn lẽn, nhìn tôi cười giả lả, “Tại anh không báo trước làm chi!” “Anh báo trước sợ làm em không ngủ được!” Chúng tôi cùng cười. Nàng soạn ít rau quả và lấy ra hai bọc mì gói…
Lúc nầy trăng non đã rọi ánh sáng yếu ớt vào nhà. Không ai bảo ai, cùng dắt nhau ra triền suối phía sau vườn. Gió nhẹ nhưng cũng đủ nghe tiếng rì rào trên những hàng cây ven suối. Hơi lạnh thấm dần vào da thịt, nàng bước khoan thai, nép sát vào tôi, thỏ thẻ:
“Mình quên mất ra đây ngắm đàn nai bên suối lúc chiều.”
Tôi nheo mắt cười:
“Thời gian còn quên, bụng đói cũng quên, giờ đâu mà ngắm nai, ngắm suối!”
“Ai biểu anh ham công tiếc việc!”
“Nợ cơm áo còn nặng quá, nhưng anh hứa sẽ sớm thu xếp để về đây sống cuộc sống đơn giản nhưng đầy ắp tình yêu và hạnh phúc với em.”
“Biết đến bao giờ!” Nàng thở dài, ngó xuống đất.
Tôi ôm ghì nàng vào lòng, đặt một nụ hôn dài trên suối tóc như dỗ dành,
“Anh hứa sẽ cố gắng.”
Gió vẫn thì thào qua những tán thông già, tiếng gió xuyên qua cành lá nghe như một điệu nhạc ru hồn. Trong giây phút ấy, tôi cảm thấy lời thương nhớ trở thành thừa thãi, trở thành thứ ngôn ngữ vụng về, bởi chỉ cần siết chặt tay nhau cũng đủ để hiểu. Thời gian như ngừng lại, chỉ còn lại hơi thở của hai kẻ yêu nhau, cùng một nỗi xúc động khó gọi thành tên. Chiếc áo mỏng manh khiến nàng run nhẹ. Chúng tôi dìu nhau quay về.
Đêm rớt xuống thật nhanh. Nàng ngoan ngoãn nằm gối đầu lên vai tôi, thì thầm kể chuyện. Hơi thở của nàng phả lên cổ tôi âm ấm, hoà trộn mùi hương mái tóc. Tôi vòng tay ôm nàng vào lòng, nghe nhịp tim cùng hài hoà như bản giao hưởng. Nàng thì thào, giọng lẫn chút âu lo, “Sợ cuộc sống bon chen đẩy đưa, rồi em lại lạc mất anh…” Tôi chỉ biết siết em chặt hơn, như một lời hứa không thành tiếng, “Anh sẽ không để điều đó xảy ra.”
Bình minh đã ló dạng, bên ngoài khung cửa sổ phòng ngủ, tiếng chim hót véo von báo hiệu một ngày mới. Tôi khẽ hỏi, “Đã mấy giờ rồi em?” Nàng vội vã giấu chiếc đồng hồ báo thức vào góc giường, rồi cười, mắt vẫn còn đỏ hoe. “Chưa sáng đâu anh…” Như thể muốn kéo dài thêm đêm ngắn ngủi này, muốn thêm chút thời gian bên nhau trước khi nắng lên cao và cuộc sống lại bắt đầu cuốn đi.
Chúng tôi lại nằm xuống, hơi thở dần chậm lại. Tiếng phong linh sau vườn vẫn khẽ gõ nhịp, như một câu chuyện kể tiếp nối từ đêm đến sáng. Em giụi đầu vào ngực tôi, giọng nhỏ như tiếng gió thì thầm, “Kể tiếp đi anh, chuyện dài của Ngàn Lẻ Một Đêm…” Tôi khẽ cười, vuốt nhẹ mái tóc em, bắt đầu kể về những kỷ niệm cũ, về lần đầu tiên gặp nhau rồi cuộc sống cách chia; về lần đầu tiên nàng tựa đầu vào vai tôi bên suối mộng. Và tôi tự hỏi, đã bao mùa trăng đã trôi qua từ dạo ấy? Nghĩ thương nàng với những đêm dài lạnh giá, vẫn viết cho tôi những vần thơ, vẫn gửi lời nhắn nhủ, “Hãy nhớ về đây, khi gió chở mùa sang”. Thương dáng nhỏ bé đơn độc giữa ngôi nhà rừng thông, thương nỗi lo âu mỏng manh trong khối óc nhỏ bé. Tôi biết, nỗi sợ mất nhau luôn ở đó, dù chưa bao giờ chúng tôi gọi tên ra thành lời.
Tôi vuốt tóc nàng, thì thầm bên tai, “Anh sẽ về, khi gió chở mùa sang, khi nắng xuân lại rọi xuống con suối nhỏ, khi hoa Azalea, Redbud trước sân nở rộ…”
Nàng nhắm mắt, mỉm cười, đôi tay siết chặt lấy tôi. Trong khoảnh khắc ấy, tôi nghe rõ tiếng gió bên ngoài hoà với tiếng đôi cùng chung nhịp đập. Sức mạnh của tình yêu quả là vạn năng, đã đưa tôi vượt hơn ngàn dặm đường mà không hề mệt mỏi.
Nắng đã lên cao. Tiếng chim ngoài vườn hót vang và tiếng phong linh rộn ràng hơn. Nhưng chúng tôi vẫn nằm im, lắng nghe từng hơi thở, từng nhịp đập của đôi tim hạnh phúc. Tôi chợt nghĩ, thời gian có thể cuốn trôi tuổi xuân, nhưng không thể cuốn trôi lời hứa trong lòng người.
Rồi cũng đến lúc phải chia tay. Khi tôi đứng lên, nàng níu tay lại, ánh mắt thảng thốt:
“Anh sẽ lại đi rồi sao?”
Tôi chỉ mỉm cười, hôn lên trán nàng:
“Anh đi để còn trở về.”
Nàng khẽ gật đầu, nước mắt lại chực trào, nhưng nụ cười cũng gắng gượng nở trên môi.
Ngoài hiên, nắng vàng rực rỡ. Gió rì rào trên ngọn thông, đàn bướm lượn quanh những cành hoa dại. Tôi quay lại nhìn nàng lần nữa – người con gái mạn Bắc của tôi – đứng tựa vào khung cửa, mắt đong đầy thương nhớ, mái tóc mây bay bay trong nắng. Trong lòng tôi, tràn đầy một niềm tin dịu dàng, “Mùa sau, và nhiều mùa sau nữa, hy vọng chúng ta vẫn sẽ còn bên nhau, dù cuộc đời có đẩy đưa, dù tháng năm có dài rộng.”
Suốt quãng đường về, đầu óc tôi, tâm tư tôi không thể tách rời cái hạnh phúc chớp nhoáng đêm qua, cái bóng dáng nhỏ bé với gương mặt buồn thiu cùng đôi dòng nước mắt của nàng lúc tiễn tôi đi. Tôi đã biết, có những lời hẹn không cần nói ra, có những yêu thương chỉ cần một ánh nhìn cũng đủ hiểu và đủ để đi cùng nhau qua hết những mùa tình nhân còn lại trong đời.
CHAPTER FIVE – VALENTINE’S SEASON
A JOURNEY BACK TO MY NORTHERN LOVER
Longing for her – the girl waiting patiently in that distant northern land – quietly overturned all my careful plans.
One evening after work, as I drove past the neighborhood Kroger’s market, I noticed people setting up tents to sell flowers, just as they do annually for Valentine’s Day. At that moment, she came to mind—the woman who had completely captured my heart. Without hesitation, I arranged my work schedule and decided to head north for Valentine’s Day. It was a spontaneous decision, motivated more by longing than reason.
Before dawn, I was already on the road, leaving behind the quiet forest where I lived, hoping to reach her home before sunset. The highway stretched endlessly ahead, but the late winter sun spread its golden silk over the distant hills. I drove steadily, stopping only once to fill the tank and buy myself a strong coffee. It made me smile, recalling the first time I visited her, following the handwritten directions she had given me over the phone.
By late afternoon, the familiar landscape came into view. Along the road to her little house in the pine forest, birds sang amid countless leaves. Azaleas had already formed tight buds, while the redbuds began to bloom, and white butterflies danced as if to greet this returning traveler.
My heart raced in anticipation. Memories flooded back – her gaze, her gentle smile, the delicate hand that once held mine under moonlight. And the times she turned away, silently wiping tears before I left. Those memories stirred like a spring breeze, both sweet and restless.
I wondered how she would react to seeing me at her doorstep. Just yesterday, I had sent flowers with a message, “This time, I can’t come back.”
And on the phone, her voice had quivered with sadness, almost crying, “If you don’t come, even the flowers will feel lonely.”
It was her voice that made me change my mind.
And so here I was, standing before the two familiar sago palms. I knocked softly. The wind stirred the chimes by the porch, their gentle notes filling my chest with tender memories.
The door opened.
She stood there, as if woken from a dream. Her eyes fixed on mine, unmoving like a porcelain figure in a shop window, then tears welled up. We rushed into each other’s arms without a word. Her face pressed against my chest; I could feel her trembling. Still silent, only the sound of her sobs and the warmth of her tears spoke for us.
I bent down, kissed her wet eyelids, and gently brushed her long black hair, now streaked with silver threads. Time had quietly left its mark on her, this northern woman I once met under moonlit nights.
The wind chimes in the garden sounded again, slow and steady, like distant church bells after mass. The sound carried me back to quiet evenings of our youth, making my chest tighten a little bit with emotion. Hand in hand, we guided each other into the living room, its warmth wrapping around us.
On the table, the flowers I had sent the day before seemed fresher and brighter. We sat together, and she slipped onto my lap. We kissed, slowly, deeply, as if trying to gather back all the months apart into this moment. Our hearts beat faster, entwined in joy, touched by a quiet fear that this might slip away.
Our kisses slowed, lingering each one as to make up for lost time.
I cupped her face in my palms, gently lifting her tear-stained face to see it clearly, as if to carve this image into memory. She looked up at me, her eyes soft and trembling, “Have you really come back to me?”
We sat like that, forgetting time and surrounding.
As twilight faded, hunger reminded us of the time. In the simple kitchen, she seemed a little bashful, smiling apologetically, “You didn’t tell me you’d come.” “I didn’t want you to lose sleep,” I teased. She laughed, and we ended up making instant noodles, sharing small talk and glances sweeter than any feast.
Later, under the pale new moon, we walked down to the stream behind her garden. A soft breeze rustled the leaves; the night’s chill brushed our skin. She leaned closer, whispering, “We forgot to watch the deer by the stream this afternoon.”
I smiled with a playful wink, “Time slipped by, even hunger slipped by. Now it’s too late to see the deer or the stream.”
“And whose fault is that?” she teased back.
“Life still pulls me away,” I admitted, “but I promise that I’ll come back for good, to live this simple life full of love and happiness with you.”
She lowered her gaze, sighing softly, “I hope that day comes soon…”
I wrapped her in my arms, kissed her hair gently, whispering reassurance. Around us, the pines whispered in the wind – a lullaby known only to hearts that waited. In that hush, words seemed unnecessary, even clumsy. Only the warmth of joined hands spoke the truth, neither of us dared to say aloud.
The night deepened. She lay with her head on my shoulder, voice soft as falling leaves, “I’m afraid life’s troubles will pull us apart again…”
I held her tighter, silently vowing, “I won’t let that happen.”
At dawn, bird calls spilled through the window, drawing us gently back from dreams.
I asked, “What time is it?”
She quickly hid the alarm clock, smiling through eyes still rimmed with red, “Not morning yet…” As if to keep the night from ending, to keep us together a little longer.
We lay back down. The chimes in the garden played their quiet melody. She nestled closer, whispering, “Tell me more about our endless story, like One Thousand and One Nights…” I stroked her hair and began to recall our past: the first meeting in spring rain, the first time she leaned her head on my shoulder by the stream, and the seasons that had drifted by since.
In those memories, I saw her alone through long, cold nights, writing poems, sending me messages, “Come back when spring winds return.” I saw her small figure in the house among pines, and the gentle worry in her eyes.
I knew, the fear of losing each other had always been there, though we never named it aloud.
I whispered against her hair, “I will come back, when winds bring spring, when sunlight shines on the stream, when azaleas and redbuds bloom again before your porch…”
She smiled faintly, eyes closed, hands clasped tighter around me.
Sunlight finally spilled into the room. Birdsong grew louder outside, and the wind played through the chimes with a brighter tune. We stayed still, listening to each other’s breath and the shared beat of our hearts.
I thought, “Time can steal youth, but it cannot take away promises kept inside the heart.”
Then came the moment to part.
As I stood up, she held my hand with bewildered eyes, “Are you leaving again?”
I kissed her forehead, gently, “I go, so I can return.”
She nodded, tears glimmering once more, but a small, brave smile found its way to her lips.
Outside, golden sunlight flooded the garden. Wind rustled the pines, and a herd of butterflies circled the blooming branches. I turned back for one last look, she stood still by the doorway, hair swaying softly in the breeze, eyes deep with sadden.
And in my heart bloomed a quiet hope, “Next season, and many seasons after, may we still walk together, no matter where life carries us.”
On the way back, her image stayed with me, her tearful farewell, her small figure framed by light, her whispered fears and brave smiles. And I understood at last, some promises need no words, some loves speak only through a look, yet they’re enough to carry us through every Valentine’s season to come.
| « Video Nhạc “Ảo Vọng Tình Yêu” | TRANG NHÀ |
