Tôi có ý nghĩ, là trong giới cầm bút, mà người ta hay gọi là nhà (nhà văn…) thì hai ông Yên Sơn, Trần Trung Đạo, là những người nhiều nhà nhất, hay còn gọi là hai nhà sưu tầm bất động sản, không chỉ xứ Quảng, mà là cả nước, hoặc lan ra thế giới.
Sau khi bóng nàng mất hút sau cánh cửa phi trường, tôi buồn bã bước chậm về chỗ đậu xe. Gió sớm phi trường se lạnh lùa vào người khiến nỗi trống trải bên trong càng loang rộng hơn. Có cuộc chia ly nào không buồn. Bước chân bỗng nghe nặng. Tôi ngồi vào xe, tần ngần ngó qua chiếc ghế nàng mới rời đi, đưa tay ướm vào chỗ ngồi đã lạnh.
Sau đêm trăng huyền hoặc nơi cánh đồng hoa vàng, tôi trở lại với cuộc sống thường nhật như một kẻ đi lạc trong chính đời mình. Công việc vác ngà voi, viết lách, những chuyến đi đây đó, những buổi hội họp… tất cả đều lãng đãng như những áng mây chiều bay trên bầu trời cao qua khu rừng thông bạt ngàn, cùng với tiếng gió rạt rào như ru hồn tôi chìm sâu vào những cơn mộng mị.
Chuyến xe lửa chạy vòng quanh cuộc đời và dừng lại trên một sân ga trong buổi chiều lộng gió, màu nắng vàng hanh ở một ngày trọng thu. Chuyến xe lửa dừng lại giữa một không gian quạnh quẽ, ở một nơi mà lắm người không biết đâu là đâu. Một vài hành khách âm thầm bước xuống và một vài người khác cũng lặng lẽ bước lên, không ai nghe tiếng chào hỏi cũng chẳng ai nghe tiếng giã từ nào. Giữa không gian vắng lặng đó, một người trung niên vai mang ba-lô như một chàng lãng tử, theo chân mọi người bước xuống sân ga mà không hề định trước.