Tựa đề này…“Ngàn Năm Mây Vẫn Bay”dường như tôi đã đọc thấy đâu đó, mà chẳng nhớ rõ ở đâu. Thỉnh thoảng, nó trở lại trong trí óc tôi như một vệt mây xưa cũ, và mỗi lần như thế, tim tôi lại khẽ rung lên – một cảm giác mơ hồ nhưng rất thật. Lần này, tôi nhất định phải viết điều gì đó để vuốt ve cảm xúc dịu dàng ấy, cảm xúc của một người sống xa quê đã quá nửa đời người.
Chuyện bây giờ mới kểKhông còn nhớ tôi quen biết Cao Đồng Khánh từ lúc nào, ở đâu, cách nào. Tôi cũng biết chàng về Houston từ California nhưng không nhớ lúc nào. Tôi lại biết chàng ở tạm cái trailer home trong khuôn viên nhà ông Đạo Tôn trên đường Findlay, chỗ vòng đai 610 phía Nam thành phố mà cũng không nhớ chàng dọn đến từ lúc nào rồi di chuyển qua nhà ở Vùng Southwest lúc nào.
Chào buổi sáng cả nhà,
Nhân đọc một bài viết ưng ý… (kèm theo ở cuối bài)
Buổi sáng thức dậy, mở máy ra thấy thư của Vương Thanh…
Đọc lướt qua một lượt… thấy dường như cần đọc kỹ, nhất là bài thơ. Tôi rời khỏi máy đi pha cho mình tách cà phê. Đi ngang qua chỗ nhà tôi đang ngồi làm việc ở chiếc bàn quen thuộc mỗi ngày, đặt lên mái tóc nàng một nụ hôn thay lời chào buổi sáng.
Tưởng Chỉ Là Ký ỨcPhân tích văn họcBài thơ văn xuôi “Tưởng Chỉ Là Ký Ức” là một bức tranh hoài niệm được kể bằng ngôn ngữ mềm mại, pha chút dí dỏm, chút đau đáu buồn của một người đàn ông hồi tưởng về một mối tình thời niên thiếu – một mối quan hệ mơ hồ giữa “chú” và “cô nhỏ”, giữa thực và mộng, giữa hiện tại và quá khứ. Dưới đây là một phân tích chi tiết theo hình thức văn xuôi: