Hạ nắng cháy được tin em vĩnh biệt Nắng ngoài sân sao cháy bỏng trong lòng Từ xa tôi… em cất bước theo chồng Về bến lạ rồi biệt tăm từ đấy
Sáng Tác Mới
Một ngày như mọi ngày. Tôi vẫn ngồi đối diện nhà tôi ở căn bếp. Nàng dùng căn bếp làm văn phòng làm việc tại nhà kể từ thời Covid 19. Hương cà phê buổi sáng thoang thoảng trong căn phòng nhiều cửa sổ và một không gian ngổn ngang nhưng không bừa bộn của […]
Đêm nay thuyền lại đầy trăng Kéo tôi khỏi Cõi Thường Hằng (*)… nhớ em Kể từ ngày em lìa xa bến đợi. Vầng trăng xưa vừa ra khỏi giấc nồng Con thuyền tình vẫn trơ trọi đợi mong Mà tăm nhạn vẫn bặt vô âm tín
Anh đang như chim bay về vùng biển / Phải chi cùng em chắp cánh chung đôi
Cuối ngày đẹp nhất hoàng hôn Cuối đời đẹp nhất tâm hồn thảnh thơi Còn đi được cứ rong chơi Cứ vui sống sau một thời bon chen
Tôi về đây cố tìm chốn cũ Từng dấu thân quen vắng cả rồi Khi ký ức còn đây thừa đủ Để ngậm ngùi trong ánh chiều rơi
Nhân đọc một bài viết của một người bạn KQ cùng khoá, nhắc đến câu chuyện đau thương xưa “Tôi Phải Về” khi từ giã bạn bè để lên tàu Trường Xuân quay về với vợ con… để rồi đau thương chụp xuống đau thương cả một quãng đường dài.
muốn quanh về quá khứ / mà lòng đầy lưỡng lự / có nên không, vết thương cũ còn đau / muốn quay nhìn ước vọng mai sau / nhưng ánh nắng đã hanh vàng, soi bóng cây đổ dài trên cỏ