Nhật Ký Trở Lại Melbourne – Chương 4
ngày 10.09.25
MỘT NGÀY Ở SUNBURY
Sáng Thứ Bảy, 9 tháng 8. Mới hơn 9 giờ, Sơn – em trai của chú sư đệ Hùng – đã có mặt trước cửa nhà. Xe chạy hơn một tiếng mới tới Sunbury, khu nhà mới đẹp đẽ, bề thế, sang trọng ở vùng ngoại ô nằm trên những ngọn đồi thoáng mát. Từ trên cao nhìn xuống, cảnh trí mênh mang, đồng cỏ trải dài, gió thổi lồng lộng. Ngôi nhà cô chú như mở rộng vòng tay, chào đón khách từ phương xa.
Vợ chồng cô chú đón tôi trước cửa nhà. Cái ôm nồng nhiệt, cái bắt tay thân thiết khiến tôi ngỡ như anh em ruột thịt vừa gặp lại nhau sau bao năm xa cách. Mà đúng là lâu thật – đã trọn chín năm từ lần gặp trước. Thời gian đủ để một đứa bé thành thiếu niên, một võ sinh trở thành võ sư. Vậy mà tình cảm thì vẫn y nguyên, ấm áp và nồng nàn.
Chú Hùng, ngày xưa thuộc lớp Thiếu Nhi Thần Phong của Học Viện Võ Thuật Thần Phong ở căn cứ Không Quân Tân Sơn Nhứt. Là con một sĩ quan cao cấp, chú lớn lên trong lòng phi trường, nơi ngày ngày bầu trời rộn rã tiếng phi cơ. Tôi quen chú cũng nhờ một chú sư đệ khác tên Xuân, cũng là bạn chung lớp võ với Hùng. Cả hai đều là tuyển thủ xuất sắc của đội Thiếu Nhi Thần Phong. Ngoài lần gặp trước ở Melbourne, chúng tôi cũng có dịp cùng nhau rong chơi mấy ngày ở Đà Lạt trong lần về thăm VN nhiều năm về trước. Những lần gặp ấy đã là một chất keo dán dính chúng tôi lại trong một thứ tình cảm khó gọi tên – vừa như bằng hữu, vừa như anh em, vừa như đồng môn trong một võ phái.
Bởi thế, khi vừa gặp, chúng tôi ôm nhau siết chặt. Ông bạn đồng hành Đặng Minh Hùng đi cùng cứ tấm tắc khen mãi, bảo chưa từng thấy tình anh em nào chân tình đến vậy. Cô chú cứ mải xin lỗi vì bận việc không thể xin nghỉ làm để đón tiếp chúng tôi trong thời gian thăm viếng Melbourne. Nhưng với tình hình hiện tại, tôi biết lời xin lỗi ấy không còn cần thiết – sự chân thành và tấm lòng mới là món quà tinh thần quý giá nhất. Dù gì chúng tôi cũng đã có nơi ăn chốn ở tốt đẹp rồi.
Bên trong ngôi nhà, khung cảnh thật náo nhiệt – một đại gia đình nhà võ, võ sinh, võ sư tụ tập đông đủ. Có những gương mặt tôi đã gặp từ chín năm trước, nay đường đường là võ sư, phong thái chững chạc nhưng vẫn một mực thân tình và đúng phong cách của con nhà võ. Họ tiến lại tay bắt mặt mừng, hệt như một cuộc trùng phùng đã hẹn từ lâu. Người thì chạy xuống bếp phụ cô Tài, người lo bày thịt cá rượu bia. Mà thực ra, rượu bia đã ê hề đầy bàn từ trước rồi, chỉ chờ người cụng ly.
Chưa vào tiệc đã có nhiều vỏ chai bia, mấy vỏ chai rượu vang. Khi bữa tiệc chính thức bắt đầu, căn nhà rộn ràng tiếng cười, tiếng nói, tiếng cụng ly leng keng. Câu chuyện nối tiếp câu chuyện, từ kỷ niệm võ đường đến những buổi tập dợt mồ hôi nhễ nhại, rồi những ngày phiêu bạt. Chúng tôi uống, mà hình như không ai say, chỉ thấy ấm áp và náo nức.

Gần cuối tiệc, karaoke được mang ra. Trời ạ, dàn âm thanh ánh sáng không thua gì phòng trà chuyên nghiệp. Mỗi người một bài, say sưa hát, say sưa vỗ tay. Không khí bỗng hóa thành hội diễn – khán giả và ca sĩ nhập làm một. Thật khó tin, nhưng chúng tôi đã vui từ mười giờ sáng đến tận bốn giờ chiều, không một ai rời bàn.
Cuối cùng, đành xin phép tạm biệt, dù lòng còn luyến tiếc. Chúng tôi còn buổi hẹn khác cùng nhóm anh John Thuỵ. Sơn, tận tình như buổi sáng, lại làm tài xế chở chúng tôi đến địa điểm của “Club Over 50”, nơi hội quán vẫn đều đặn tổ chức sinh hoạt văn nghệ. Một ngày vui với anh em, bằng hữu tạm khép lại trong tiếng cười, tình thân và bao kỷ niệm.
Điều tôi mang theo sau buổi gặp gỡ ấy không chỉ là dư vị bia rượu, không chỉ là tiếng hát karaoke của mọi người, mà là niềm xúc cảm. Cái cảm giác tình thân không phai theo năm tháng, một tình huynh đệ Thần Phong bất diệt, một tình bằng hữu nửa vòng trái đất vẫn nguyên vẹn như ngày nào, dù thời gian đã vô tình nhuộm trắng mái đầu tôi, và lốm đốm sương pha trên tóc tai cô chú. Tài, em vẫn dễ thương như lần đầu chúng ta gặp nhau ở Nha Trang. Hai em đang là cha mẹ của một Tiến Sĩ đã ra trường và có công việc như ý. Anh mừng và hãnh diện với hai em.
Cám ơn Sơn – chín năm trước còn là thanh niên trai tráng, nay đã điềm đạm, trưởng thành, mà lòng nhiệt tình vẫn dào dạt như thuở nào. Anh cám ơn chú thương quý anh như những người anh ruột thịt. Mong có ngày gặp lại.
Một đêm vui với “Over 50 Club”
Chúng tôi đến nơi, khán phòng đã gần như chật kín dù chưa tới giờ khai mạc. Đúng là “Over 50” nhưng khí thế thì trẻ trung hơn cả “Under 30”! Nhóm chúng tôi cũng lần lượt kéo đến đông đủ, vừa chào hỏi vừa tìm chỗ an vị.
Đây là một buổi trình diễn văn nghệ thuần tuý có bán vé, được tổ chức nghiêm trang bởi các thành viên trong Câu Lạc Bộ Over 50. Không phải chỉ hát cho vui với nhau, mà chương trình hẳn hoi, có mời ca sĩ chuyên nghiệp. Mỗi người lên sân khấu đều ăn mặc tươm tất, đẹp đẻ như thể chuẩn bị cả tháng trời cho buổi tối hôm nay.
Khi ánh đèn rọi xuống, ca sĩ cất giọng, cả khán phòng im phăng phắc. Những pha trình diễn rất chuyên nghiệp và ngoạn mục không hề thua gì ca sĩ phòng trà ở Sài Gòn ngày trước. Một khán phòng rộng lớn, đông nghẹt vang vang tiếng cổ võ nồng nhiệt.
Chưa hết, đến phần dance performance mới thật sự bất ngờ. Nhóm vũ công — toàn là những thành viên “over 50” chính hiệu — bước ra trong bộ váy dạ hội, quần áo chỉnh tề, nhạc nổi lên là xoay vòng, nhún nhảy, uyển chuyển không kém gì những điệu ballroom của truyền hình. Nhìn họ, tôi chợt nghĩ, đúng là tuổi tác chỉ là con số, còn sức sống thì nằm ở trái tim.
Và rồi, đến phần khiêu vũ. Những điệu nhạc quen thuộc đã làm cho sàn nhảy lúc nào cũng kín mít. Phe nhóm chúng tôi cũng chen lấn tập thể dục. Tôi chợt nhớ lại một thời ở các Câu Lạc Bộ “Huỳnh Hữu Bạc, Mây Bốn Phương” ngày xa xưa trong căn cứ Không Quân Tân Sơn Nhứt. Bỗng có chút ngậm ngùi.
Đêm ấy, khi ra về, lòng tôi còn vướng vất bâng khuâng. 50 năm qua rồi mà những kỷ niệm một thời bay bổng vẫn chất chứa trong tim. Trong đầu tôi bỗng vang lên khúc nhạc “Chạnh Nhớ Ngày Qua” tôi đã viết trong những xao động bồi hồi.
Tàn một đời, nơi tha phương, nghe râm ran nỗi niềm thương nhớ
Mộng ngày về thăm quê hương như trong mơ sóng gọi trùng dương
Nhìn trăng khuyết bao lâu nữa thì trăng tàn
Cầu biên giới tử sinh ẩn hiện đầu non
Bao năm rồi chạnh lòng thương nhớ quê nhà
Biết bao giờ trở về nơi chốn thân quen
Tóc thay màu hoàng hôn mờ trong mắt
Đời vẫn trôi ngày tháng quá vô tâm
Sợ một mai thân nằm yên lòng đất
Hồn lẻ loi tìm không thấy quê nhà
| « Nhật Ký Trở Lại Melbourne – Chương 3 | TRANG NHÀ | Gặp lại Hương Xưa ngày cũ » |
