Tôi lại về thăm Người Em Mạn Bắc.
Một năm đã qua từ đêm cuối hạ, cái đêm mà bầu trời đong đầy sao và hơi thở nàng quyện cùng hương cỏ ven bờ suối. Lời hứa năm nào vẫn chưa phai, đã biến thành hành động. Chuyến trở về cũng là một bất chợt vì công việc rối beng, đã tưởng không thể thực hiện được. Tôi đã nói với nàng qua điện thoại rằng không biết có giữ tròn lời hứa.
Có những chuyến đi không nằm trong kế hoạch, mà bắt đầu chỉ bằng một tiếng gọi rất khẽ như tiếng gió reo qua cánh rừng phong phương Bắc, như hơi thở dịu dàng của ký ức.
Nỗi nhớ thương người em sớm chiều trông ngóng nơi mạn bắc xa xăm đã làm thay đổi mọi dự tính.
Một buổi chiều đi làm về, khi chạy xe ngang qua khu chợ Krogers trong xóm, thấy người ta đã dựng lều bán hoa như hàng năm trong dịp Lễ Tình Nhân. Tôi chợt nghĩ đến nàng, người con gái đã làm tôi thương yêu say đắm; tôi quyết định thu xếp công việc sở để về quay về mạn bắc trong dịp Lễ Tình Nhân. Một chuyến đi đột ngột, gần như do chính nỗi nhớ thôi thúc, nhiều hơn là dự tính từ trước.
Có những đêm rất dài, dài đến mức tôi nghe rõ cả nhịp thở của mình hoà cùng tiếng gió thì thầm qua hàng thông ngoài hiên. Và chính trong những đêm như vậy, tôi chợt nhận ra nỗi tương tư của mình dành cho người con gái mạn Bắc không còn là chút nhớ nhung thoáng qua, mà đã trở thành nỗi ám ảnh ngọt ngào, dằng dặc theo từng ngày, từng đêm.
Mùa đông năm nay kéo dài hơn thường lệ, giá lạnh phủ lên từng mái nhà, từng cành cây trơ trụi trước những cơn gió lạnh thổi qua. Đêm đêm, tôi ngồi một mình bên khung cửa sổ nhỏ, nhìn từng bông tuyết rơi ngoài hiên, lòng trĩu nặng nỗi nhớ về một lời hẹn ước. Đó là lời hẹn của mùa xuân, lời hẹn mà dù ngày tháng có phôi pha, tôi vẫn không thể quên.