Khi tuyệt vọng đã nảy mầm, khi những hoài vọng, mơ ước đã lụi tàn theo năm tháng. Tôi vùi đầu vào công việc, cố trở lại trạng thái bình thường, đời sống thực, tách lìa những mộng tưởng, ảo ảnh. Tôi đã bắt đầu tìm vui với bè bạn, trở lại dần những đàn đúm trước kia. Tôi cố chối bỏ những ảo vọng đã làm nặng nề tâm trí nhiều năm qua.
Trời đã thực sự sang thu.
Buổi sáng đồng hồ báo thức reo vang. Như mọi buổi sáng, đôi mắt còn nặng trĩu vì những mộng mị đêm qua. Vẫn giấc mơ cũ, vẫn bóng hình cũ, vẫn mùi tóc xưa thoang thoảng trong mơ.
Đêm xuống rất nhanh. Tôi lại ngồi nặn óc viết xuống những huyễn mộng trong lòng, những thương nhớ về khung trời xa nhưng không lạ; tôi vẫn ngồi nơi chiếc bàn nhỏ nơi cửa sổ, dán mắt nhìn trời đêm. Gió Thu se sắt như một bàn tay vô hình khua nhẹ hàng chuông gió, từng tiếng rời rạc rơi lạc vào đêm. Ngọn đèn vàng hắt bóng tôi đổ dài trên vách loang lổ những vết nứt cũ kỹ.
Tôi không nhớ rõ đã bao nhiêu lần tôi thì thầm một câu hỏi nhỏ giữa đêm; hỏi chính tôi, hỏi em, hay hỏi một cánh đồng vô tri vô giác ở một phương trời xa lạ mà tôi đặt tên cho nó là Cánh Đồng Hoa Vàng, “Khi nào mình sẽ gặp lại nhau?”.
Tôi có ý nghĩ, là trong giới cầm bút, mà người ta hay gọi là nhà (nhà văn…) thì hai ông Yên Sơn, Trần Trung Đạo, là những người nhiều nhà nhất, hay còn gọi là hai nhà sưu tầm bất động sản, không chỉ xứ Quảng, mà là cả nước, hoặc lan ra thế giới.
Sau khi bóng nàng mất hút sau cánh cửa phi trường, tôi buồn bã bước chậm về chỗ đậu xe. Gió sớm phi trường se lạnh lùa vào người khiến nỗi trống trải bên trong càng loang rộng hơn. Có cuộc chia ly nào không buồn. Bước chân bỗng nghe nặng. Tôi ngồi vào xe, tần ngần ngó qua chiếc ghế nàng mới rời đi, đưa tay ướm vào chỗ ngồi đã lạnh.
Sau đêm trăng huyền hoặc nơi cánh đồng hoa vàng, tôi trở lại với cuộc sống thường nhật như một kẻ đi lạc trong chính đời mình. Công việc vác ngà voi, viết lách, những chuyến đi đây đó, những buổi hội họp… tất cả đều lãng đãng như những áng mây chiều bay trên bầu trời cao qua khu rừng thông bạt ngàn, cùng với tiếng gió rạt rào như ru hồn tôi chìm sâu vào những cơn mộng mị.