Gặp em giữa phố chiều tà / Cộ xe tấp nập, lượt là áo xiêm / Hăm sáu năm tưởng đã quên
Thơ

Em đi ra đi rồi / Vượt khỏi tầm tay với / Bên cánh cửa hòang hôn / Anh ngồi nghe thương nhớ
Nắng rực rỡ, chào mùa hè về đến Gió qua rèm xào xạc tiếng khánh ngân Lũ bướm nhởn nhơ khóm cúc ngoài sân Trên cành lá lũ ve sầu thánh thót
Đất trời bỗng buồn / Mềm lòng con nắng hạ / Nao nao tấc dạ / Cố lọc lựa ngôn từ để nói tiếng chia ly
Phố Biển mù tăm chân trời xa, Chắc Đồi Tây ươm nắng chan hoà Trời xanh lồng lộng, mây bay nhẹ, Sóng vỗ bờ rào rạt lời ca.
Dưới ánh trăng đêm thâu, Chúng mình ngồi tựa vai nhau Ôn lại những kỷ niệm dấu yêu, Trên quãng đường dài liêu xiêu Rồi tự hỏi Tình chúng mình sẽ về đâu
Viết khi đọc xong bài thơ “Ví Dụ Em Vẫn Yêu Anh” Em ơi! Ước gì ta có thể Quay lại phút ban đầu Như hoa bướm không rời nhau Và thời gian không chạy nhanh như biến Để cuộc hạnh ngộ bền lâu, Và tình yêu của chúng mình vẫn đậm sâu
Buổi chiều Chủ Nhật ngồi đọc email, tình cờ thấy bài thơ “Anh Đã Ra Đi Rồi” của chị Kiều Mộng Hà. Nội dung bài thơ nói tới anh Hồ Công Tâm… Tôi hoảng hốt gọi điện thoại cho chị nhưng chị không bắt.
Tháng tư này bạn về thăm quê nhà / Cho tôi gửi theo một bình nước mắt / Tưới lên trên mấy mộ phần hiu hắt / Của bạn bè gục ngã ngày cuối tháng tư
Chiều trên đồi tây nhìn ra phố biển Hoa dại vàng ươm, thảm cỏ xanh rì Có gã mơ màng níu lấy cành si Nàng vẫn biết nhưng cứ vờ đàn hát