CỦA BÚT NHÓM ĐÀO-NGUYỄN SONG-YÊN Cũng còn một chút hương xưa
Giọt sương rớt muộn âm thừa quẩn quanh
Nhà thơ Phan Xuân Sinh, trong một lời ngõ của thi tập Cung Ngữ, đã viết: “Khi chúng ta nói về thơ, tức là chúng ta đang đi vào cõi văn chương mang những cốt tủy, tinh túy của chữ nghĩa. Người làm thơ trang trải tấm lòng của mình trên những con chữ biết nói, biết rung cảm bằng những thanh âm trang nhã và diễn tả bằng sự chắt lọc lãng mạn của trái tim…”
“Chiếc lá úa trên cành – đã gắng gượng qua bao mùa mưa nắng”
Thu năm ấy về nhẹ nhàng như một tiếng thở dài. Thở dài để xả bớt những lo lắng trong lòng. Mẹ tôi lúc ấy đã bước vào tuổi hơn trăm. Căn nhà nhỏ nơi vùng South Beltway 8 vẫn đều đặn vang lên tiếng kinh Phật mỗi chiều, mỗi sớm và tiếng cười đùa của lũ cháu con trong những dịp giỗ chạp và mỗi cuối tuần.
Bóng trăng vẫn long lanh bên song cửa
Nhưng nỗi buồn che lấp cả trời mơ
Sao vẫn bâng khuâng đoài đoạn trong thơ
Đêm trở giấc ngậm ngùi nhìn trăng tỏ
Bao lần dặn lòng cố mà buông bỏ
Sao tiếng thở dài nặng trĩu trong tâm.
Belated happy 😘🎉🌹
Một lần nghe em nói với tôi,
Có những mối tình không tên tuổi
Vẫn lặng lẽ nằm yên
Gần gụi như nhịp thở con tim
Đọng lại trong ta âm vang sâu lắng
Dù không gian nọ, khoảng cách kia có khác nhau, dài ngắn
Nhưng có nghĩa gì… chỉ là tên gọi mà thôi
Chiếc lá úa trên cành
Đã gắng gượng qua bao mùa mưa nắng
Lá thở phào khi gió mùa đi vắng
Hoà nhịp ca cùng tàn lá chung quanh
Cười với lá xanh
Vui với những búp mầm tươi thắm
Đêm, trên chuyến xe lửa xuôi về phương Bắc, tàu lao mình trong bóng tối, để lại phía sau ánh sáng thị thành, bỏ lại phía sau những tất bật, những nhộn nhịp, những bon chen của đời sống. Tôi ngồi chong mắt trong khoang riêng, mắt cay xè nhưng không ngủ được, lòng bồi hồi nghĩ về chuyến trở về, nơi đó có một người đang đợi tôi như một giấc mơ thu ngọt ngào.