Mới 8 giờ sáng mà nắng tháng 7 của Kingwood đã chói chang ngoài sân. Nhìn ra khoảng sân rộng sau vườn thấy cỏ đã vượt lên cao, xanh ngát sau hai tuần chưa cắt. Một làn gió thoảng qua làm đầu ngọn cỏ rạp xuống một chút, nhắc nhớ những đồng lúa “con gái” bao la ở quê nhà làm “con tim gõ nhịp bồi hồi” một lúc. Bụng bảo dạ “chắc đến lúc phải cắt cỏ rồi”, nếu không muốn thấy tờ giấy cảnh cáo của văn phòng khu phố.
Thuở không có quân (*) nên đầu thường ngày đội trời chân vẫn đạp mây bay, sớm đi mưa chiều về gió. Ở ngày xa xưa đó, rất khó để nhớ thuở nào; hắn theo anh Châu về nhà chơi một buổi. Ý trời giong ruổi, gặp cô bé gọi “chú ơi chú” ngon ơ!