Làm thi sĩ chỉ toàn mơ với mộng Hết mơ ban đêm đến mộng ban ngày Hè nóng cháy trở thành thu gió lộng Tuyết ngập trời lại hoá lá thu bay
Sáng Tác Mới

Quê hương tôi: Nay Đức Quang, ngày xưa là Đức Nhuận Bờ bên nầy thấy Đông Mỹ bên kia Thuở thanh bình thường được ngắm trăng khuya Trên bờ cát sát bên Guồng Xe Nước
Tại sao người cứ nhớ người Cứ nhớ ánh mắt, nụ cười nở hoa Tại sao giữa cõi ta bà Mà tôi cứ nhớ người ta dị kỳ
Lời thơ ai chạm vào lòng buổi sáng Khi mây trời đậu xuống tách cà phê Tiếng chim kêu trên mặt đường trống vắng Như báo cho tôi người chẳng quay về
Buổi sáng ra vườn nghe gió hát Ôi lời ru của mẹ thiên nhiên Tạm quên đi những nỗi muộn phiền Thân chiến bại, quê hương không giữ được
Đêm sâu thẳm, đêm vô cùng tĩnh lặng Dòng thời gian cứ thế miệt mài trôi Tình chúng mình chỉ có thế nầy thôi Giữa khoảng cách của hai đầu nỗi nhớ
Biết thế nào em cũng sẽ xa anh Tha thiết vì yêu nên lòng chẳng đành Đời khua động khiến tình mình khua động Biết tình đầu thường cũng rất mong manh
Hôm nay ngày của Mẹ Mẹ một trăm tuổi đời Nhìn Mẹ móm mém nụ cười Lòng con hạnh phúc tuyệt vời Mẹ thương
Nếu một mai thanh bình quay trở lại Tôi nhất định về tắm mát sông xưa Sẽ được đùa vui như ngày thơ dại Chạy nhảy tung tăng dưới mấy hàng dừa
Tôi ngồi bên cửa sổ viết nhạc tính tình tang Mẹ ngồi bên cạnh bình an miệt mài biên chép từng hàng từng câu