“Áo nàng vàng anh về yêu hoa cúc” * / Tóc nàng bay trong gió chớm thu về * / Sợ chi nờ… sợ chi lạ rứa thê / Răng không nói lời con tim che dấu
Tập Thơ: Một Đời Tưởng Tiếc


Cả thế giới đang vẫy chào thế kỷ / Đoàn kết với nhau trừ bọ hai nghìn / Họ cùng bỏ ra tiền muôn bạc tỷ / Chỉ để ngăn ngừa một lũ khùng điên
Ta Khói Núi vờn trên đường Núi Vọng / Ở Tây Hồ, cạnh Suối Cát, Rừng Vua (*) / Dù đất trời có nóng lạnh, nắng mưa / Thông vẫn hát, cỏ cây vẫn xanh, hoa vẫn nở
Về Boston – từ trên cao nhìn xuống / Thấy lá vàng-xanh-đỏ cả một phương / Gió từng cơn thốc lạnh cổng phi trường / Nghe như có tiếng thu vàng réo gọi
Nhớ chi em chuyện ngày xưa / Bóng thời gian cũng không chừa thương đau / Nay ta sương điểm mái đầu / Gợi chi nỗi nhớ, niềm đau thuở nào
Hỏi thăm anh bạn cùng quê / Việt Nam hết giặc có về dựng xây? / Lòng anh cũng giống tôi đây / Thương quê mến nước ấp đầy trong tim
Nắng vàng rơi theo chiều / Trên cành lá đìu hiu / Tầng mây bay lãng đãng / Người về trong cô liêu
Bên hàng giậu thông xanh bát ngát / Trong khu vườn bóng mát hoa tươi / Hoa tươi sánh với môi cười / Nhìn trong bức ảnh xót người tình si
Xuân về em có vui không? / Nắng Xuân chắc đã làm hồng má em / Long lanh đôi mắt bên thềm / Nụ cười duyên dáng càng thêm mặn mà
Mặc kệ anh… nhớ ai cũng được / Miễn trong lòng đã biết cưu mang / Có viễn vông, có se cát như dã tràng / Cũng có chỗ để miên man, tơ tưởng