Gió trăng rồi cũng đi hoang / Đời ta rồi cũng lang thang đất người / Quên rồi tháng đẹp ngày vui / Ngẩn ngơ chợt khóc, ngậm ngùi cười vang
Tập Thơ: Cho Quê Hương – Tôi – Và Tình Yêu


Ta về liễu rũ đường mưa / Lạc loài thân phận, người xưa bạc lòng / Ta rồi đời cũng long đong / Lỡ làng duyên phận còn mong ước gì
Hôn em mái tóc bồng bềnh / Lệ mừng nhỏ xuống long lanh / Bao nhiêu năm qua mòn mỏi / Đợi chờ hết cả xuân xanh
Em về hong nỗi bâng khuâng / Chiều đong nước mắt nặng chùng tóc tơ / Anh về thảng thốt cơn mơ / Ôm em hụt hẫng, chơ vơ dặm mòn
Nhớ chi em chuyện ngày xưa / Bóng thời gian cũng không chừa thương đau / Nay ta sương điểm mái đầu / Gợi chi nỗi nhớ, niềm đau thuở nào
Tình đã trót trao nhau rồi / Thì còn lại chi em ơi / Vườn xưa phất phơ bướm trắng / Sầu cô đơn, xót thương người
Cứ mỗi lần công tác / Trong phòng ngủ quạnh hiu / Nghĩ về em một nhân dáng mỹ miều / Đầy thánh thiện, tình yêu thương chất ngất
Một màu đen u tối / Đêm kéo về khắp lối ngập hơi sương / Im lặng, hoang vu, lạnh lẽo khôn lường / Những hoạt cảnh khắp nẻo đường biến mất
Mai đem đặt chút ân tình thuở trước / Vùng vô biên thăm thẳm đáy tâm hồn / Mai đóng chặt cổng vườn sau ngỏ trước / Để mặc rong rêu xanh ngập lối mòn
Buổi chiều Saigon trời cao nắng nhẹ, đó đây vài cụm mây trắng bay lững lờ. Cả thành phố đắm mình trong màu nắng vàng hanh. Màu nắng làm vàng thêm những chồng cam tươi như những dãy núi nhỏ xa xa đang bày biện trong các gìan hàng trái cây ở chợ Bến Thành.