Ta thù hận lũ hung đồ Cộng sản / Đã gây nên cảnh xương núi, máu sông / Hàng trăm ngàn người vùi xác biển Đông / Hàng trăm ngàn người khác trong lao tù cải tạo
Tập Thơ: Cho Quê Hương – Tôi – Và Tình Yêu


Ta bước xuống đời tiêu pha ngày tháng / Ngước mặt nhìn trời, mây lãng đãng bay / Hỏi sao ta ở chốn nầy / Môi cười mà nước mắt đầy trũng sâu
“Hai mươi năm sau, / Tình cờ đất khách gặp nhau” / Tuy hai mái đầu chưa bạc / Nhưng tâm tư của mỗi người
Đời tôi là gió là sương / Gió sương chiều quạnh, / đêm trường giá băng / Rạt rào dòng lệ khôn ngăn
Trưa 29 tháng 4 năm 1975 / Giặc Cọng cưỡng chiếm Miền Nam / trên đường kéo vào Saigon, Tân Sơn Nhất / Cha đã tưởng một còn một mất
Mai tôi về qua thăm xóm nhỏ / Thăm hàng cau trồng từ độ tôi đi / Mấy năm dài buồn bã, chia ly / Không biết nó cao hơn hay đã chết
Yêu em thôi đã lỡ rồi / Em ra đi để nửa đời trái ngang / Khi về đến em không còn / Ngẩn ngơ, ngơ ngẩn héo mòn kiếp anh
Này các anh cộng sản / Lẽ ra tôi gọi các anh là Việt cộng / Nhưng hỗ thẹn thay cho mẹ Việt Nam / (Đã lỡ sanh ra một lũ gian tham / Vừa ngu ngốc, vừa cứng đầu, ương ngạnh)
Thắm thoát ngày qua ngày qua mau / Mười sáu năm qua như nước chảy qua cầu / Ta cũng qua rồi thời xuân sắc / Bỗng chốc tóc xanh đã nhuộm trắng mái đầu
Mây thu giăng mắc trên ngàn / Chiều thu mưa bụi ngỏ hồn đan mây / Dấu chân chim, dáng thu gầy / Thu sang vàng lá, bóng ngày chìm sâu