Nắng xuyên qua chỗ tôi ngồi Bên ngoài vuông cửa đất trời vào Xuân Nghe tim gõ nhịp bâng khuâng Cùng sương từng giọt ngập ngừng rụng rơi
Thơ

Đỉnh núi mịt mờ sương khói sương Thuyền con lờ lững thả xuôi dòng Đây tranh thủy mặc nồng thi vị Kia áng thơ văn ngát túy hương
từng sát na gõ nhịp đất trời rộng mênh mông chỉ là sắc sắc không không trong vô cùng ấy nghe lòng nhẹ tênh
Buổi sáng. Thấy trời cao mây tạnh Mặc phi bào hăng hái đi bay Bỗng nghẹn ngào đôi mắt cay cay Nhớ thuở ngang trời Một bầu tâm sự
Buổi tối ngồi thiền (*) mặt buồn rười rượi Thấy cuộc đời mình như lá vàng khô Thần trí miên man như thi sĩ tìm vần thơ Đôi lúc lại lắc đầu ra điều… bối rối
Buổi sáng mùa xuân đi dạo quanh Lòng tôi dấy lên niềm vui vẻ Khu rừng thông yên bình Không gian quạnh quẽ Nghe cỏ cây cao tiếng hát đón mùa sang
ánh trăng thu soi rọi đêm se lạnh vô tình tôi cũng chờ để được hồi sinh mơ trở lại bến đò trăng năm cũ cuộc sống này đã cho tôi thừa đủ cả khổ đau lẫn hạnh phúc bao lần
Đêm chong đèn rất khuya / Ngồi lục lạo mớ tâm tình buồn bã / Tâm không vui, còn tình thì buồn như lá / Thu rất vàng cùng hơi lạnh canh thâu
Viết cho xong bài thơ của một người Có bao giờ anh làm thơ cho em Chút kỷ niệm võ vàng như nắng xế. Ít nhất một lần em nghĩ là có thể… Bài thơ buồn lặng lẽ góc đời riêng.