Có thằng bạn hỏi tôi, “Ăn nói thế nào… để có thể chạm được vào trái tim con gái?” Tôi nói như rành, “Đâu có gì là khó, Chỉ việc ôm chằm hai chữ common sense.”
Thơ
Thơ tôi rớt xuống từ trời Trúng ai nấy chịu ơi người lạ quen Không để tâm việc chê khen Viết cho vui, chẳng bon chen sự đời
Đã biết trước nhân sinh là cõi tạm Nhưng rất buồn nhận tin bạn ra đi Phương trời xa còn biết nói năng chi Xin ghi vội vài dòng thơ tưởng niệm
Lẽ dĩ nhiên là mỗi ngày mỗi nhớ / Nhưng càng ngày thì nỗi nhớ nhiều hơn / Từ sáng tinh sương cho tới hoàng hôn / Nhớ nhớ nhớ hàng trăm, ngàn chữ nhớ
Mùa Xuân về mở hội / Hoa sặc sỡ sắc màu / Trời xanh thẳm trên cao / Cỏ cây cùng vui hát
Chân trần từ cuộc đón đưa / Dép mang lộn ngược cũng thừa tình thâm / Từ trong tiếng gọi trăm năm / Nghe như hương sắc vẫn đằm thắm xanh
Dưng không chạm mặt phồn hoa / Thấy đôi mắt ướt chiều qua phố buồn / Rụt rè nắng lụa mây vương / Từ năm tháng ấy người tương tư người
tự nhiên trong bụng buồn buồn / làm như đang cuối sông Tương đợi người / nhớ ơi cái miệng hay cười / nhớ vành môi mọng thốt lời yêu đương
Buổi sáng trời êm ngồi bó gối / Chợt nhớ người ở tận chân mây / Bỗng ước làm cánh chim bạt gió / Mơ người về bất chợt hôm nay
Đêm khó ngủ, ra sân sau đốt thuốc Bầu trời đêm lấp lánh ánh sao khuya Mới cầm tay giờ muôn dặm cách chia Như sao xẹt ở cuối trời xa khuất
