Cuộc sống bon chen, người ta thường nói / “Đến với nhau phải là nợ là duyên / Không phải tình cờ, cũng chẳng ngẫu nhiên / Như thời khắc có sáng trưa chiều tối”
Thơ

Trăng ngả bóng bên dòng sông sóng lặng / Một con đò buông mái ngắm trăng suông / Xa tít đầu ghềnh mờ ảo khói sương / Bên bờ vắng đèn câu leo lét sáng
Huyền thoại hai mươi / Anh lên đường tòng quân diệt giặc / Mẹ già ngồi khóc nước mắt nỉ non / Đàn em trai chưa lớn dỗi hờn
Rồi đến lúc phải trở về chốn cũ, / để thấy đời như con nước mùa khô, / chảy lòn qua những ghềnh đá nhấp nhô, / khi gió thay mùa hát ru trên lá!
Nì cô nhỏ thu có về… mặc nó / Mắc mớ chi cô ray rứt, băn khoăn / Tình để đâu mà giọt lệ khôn ngăn / Sao cứ mãi u hoài trong cô tịch ?
Một cõi đi về không có nhau / Thu qua, Đông lại buốt niềm đau / Xuân thắm không vui, buồn nắng hạ / Bốn mùa tim gọi nhớ xôn xao
Gặp nhau gần cuối con đường / Đâu ngờ để nhớ, để thương ngập lòng / Từ đêm trăng sáng, trời trong / Nhịp tim cùng đập, tơ đồng cùng so
Chợt gặp bạn / Hỏi lâu không gặp mặt / Ở đâu rồi / Tưởng đã chết biệt tăm
Đón em ở phi trường / Theo lời hẹn bất ngờ từ phương bắc / Gió lộng tàn thu / Sân ga lạnh ngắt / Tôi hoang mang ngó từng khuôn mặt Á châu
Rừng thông ngập ánh trăng vàng Đâu đây dìu dặt tiếng đàn nỉ non Duyên không còn, nợ không còn Tiếc cho một tấm lòng son đợi chờ