Một ngày Thứ Năm.
Với tôi, ngày Thứ Năm hay ngày thứ mấy trong tuần không có gì khác biệt, chỉ vì, “Một ngày… như mọi ngày” tôi vẫn ngồi đó với chiếc laptop, đối diện nhà tôi đang mải mê làm việc, trong phòng ăn nhà bếp.
Ở đầu thế kỷ 21, cách nay hơn hai thập niên, khi chúng tôi còn trẻ, tình nghĩa thơ văn còn rất đậm đà, nên khi nhận được lời mời tham dự buổi giới thiệu thi tập “Đứng Dưới Trời Đổ Nát” của nhà thơ quân đội Phan Xuân Sinh, giới cầm bút chúng tôi nhận được Thiệp Mời như nghe được tiếng chim gọi đàn, hơn 60 người từ các miền xa xôi trên nước Mỹ đã tụ hội về Boston gặp nhau tay bắt mặt mừng, cùng nhau “đứng dưới trời đổ nát”. Và ở đây, nhân dịp nầy, tôi gặp nhà thơ quân đội Lê Mai Lĩnh.
Buổi tối ngồi thiền (*) mặt buồn rười rượi
Thấy cuộc đời mình như lá vàng khô
Thần trí miên man như thi sĩ tìm vần thơ
Đôi lúc lại lắc đầu ra điều… bối rối
ánh trăng thu soi rọi
đêm se lạnh vô tình
tôi cũng chờ để được hồi sinh
mơ trở lại bến đò trăng năm cũ
cuộc sống này đã cho tôi thừa đủ
cả khổ đau lẫn hạnh phúc bao lần