Buổi sáng, khi mặt trời chưa thức dậy, hắn đã ở ngoài vườn, tỉa cành tưới nước, vuốt ve những cụm hoa đang khoe sắc. Mấy chậu hoa sứ nở ngào ngạt hương. Hương hoa sứ thơm dịu dàng như hương thiếu nữ trang đài đứng trên lầu mộng. Hắn lượm mấy nụ hoa mới rụng dưới cội đưa lên mũi hít thở nhẹ nhàng. Mùi thơm dịu ngọt cho hắn một cảm giác thật dễ chịu và lấy làm tiếc là nó không giữ được lâu như những loại hoa khác. Hắn bỗng mỉm cười nghĩ tới câu “hồng nhan bạc mệnh”! Hoa sứ đẹp thanh khiết nhưng mong manh giống như một người con gái đẹp đài các.
Buổi sáng Chủ Nhật ngồi bên tách cà phê, tai nghe tiếng phong linh dìu dặt, tiếng chim hót líu lo trên đầu cành, tiếng gió rượt đuổi nhau qua những cành cây kẽ lá… Những âm thanh đó chạm vào lòng làm rung bật những cung đàn xưa nằm lãng đãng, lơ mơ trong tiềm thức…
Quê hương tôi:
Nay Đức Quang, ngày xưa là Đức Nhuận
Bờ bên nầy thấy Đông Mỹ bên kia
Thuở thanh bình thường được ngắm trăng khuya
Trên bờ cát sát bên Guồng Xe Nước