Chiều mùa Đông ra sau nhà đốt lá Bếp lửa mùa Đông rực sáng một góc trời Bâng khuâng lặng nhìn từng giọt chiều rơi Hồn lãng đãng, vật vờ cùng mây khói
Thơ
Đường về nhà tôi / Con đường North Park / Đã mùa xuân nên lộc mầm xanh ngát / Từng khóm hoa vàng khoe sắc nơi nơi
Thuở không có quân nên đầu thường ngày đội trời chân vẫn đạp mây bay, sớm đi mưa chiều về gió. Ở ngày xa xưa đó, rất khó để nhớ thuở nào; hắn theo anh Châu về nhà chơi một buổi. Ý trời dung ruổi, gặp cô bé gọi “chú ơi chú” ngon ơ!
…tự biên tự diễn để góp một chút hương trong những ngày tết tha hương lạnh giá!
Mưa bụi thấm mềm từng tất đất / Lòng buồn vời vợi nhớ quê hương / Nghe ai nhắc tết buồn muốn khóc / Chạnh nhớ xuân xưa, nhớ phố phường
Nghe xôn xao lời chúc xuân sắp đến Mà cứ như nghe gió thoảng qua thềm Ở nơi nầy, ngày hết nối tiếp đêm Tóc càng lúc càng bạc màu sương khói
Buổi sáng cuối năm buồn như lá / Vật vờ, tơi tả cuối đường mưa / Cuộc đời mình cũng đã xế trưa / Tóc sương khói, bóng mây chìm trong mắt
Chiều hôm qua qua ngõ / Nhà O im vắng hơi / Chân ngập ngừng bỡ ngỡ / Tim tui luống bồi hồi
Cuộn mình với gối cùng chăn / Lơ mơ tơ tưởng, lan man nhớ người / (Khuôn trăng mắt khép môi cười / Suối đan mặt gối, tóc luời vắt ngang
Đông chưa về hương xuân phơi phới / Được tin nàng sẽ tới thăm tôi / Mừng vui tràn ngập người ơi / Sáng nay hoa cũng hé cười đầy sân
