Xuân Kingwood sao âm thầm quá đỗi / Bên bờ hồ êm cành lá trơ vơ
Sáng Tác Mới
Nghe ai nhắc Tết sắp về Lòng tôi chợt nhớ hương quê lạ lùng Hương quê thời thơ ấu Thoảng qua hồn chiều nay Dồn lên khoé mắt cay cay Nhớ bờ xe nước, nhớ cây gòn già
“Con quỳ lạy Chúa Ba Ngôi (Khi lấy được vợ con thôi nhà thờ)” Mùa Xuân ấy theo nàng đi xem lễ Nóc thánh đường vang vọng những hồi chuông Xin Chúa hiểu cho con, người ngoại đạo Bởi trong lòng đã trót lỡ tơ vương
Sương giăng mờ mịt buồn tênh Thoáng nghe tiếng vọng gọi đêm lạc loài Xạc xào nhánh cỏ cành cây Chiều đi vội vã bóng ngày chìm sâu
Cuối năm bên tách cà phê nóng Lặng ngắm mây bay trên tầng cao Đã nhạt rồi những hoài vọng, khát khao Khi nắng tắt, hoàng hôn đầy mây xám
Dường như Xuân đã đâu đây Mà sao chỉ thấy tháng ngày vụt qua Lão ông nay tóc bạc phơ Quê xa còn có bao giờ về thăm? Xa quê nhà 47 năm Gian nan cùng với thăng trầm thừa dư
Cuối tuần buồn… nghe xôn xao biển gọi / Tiếng hát em hay tiếng sóng vọng về / Lầm lũi lên đường một ngựa một xe / Đi về biển trong một chiều thu muộn
Mùa Xuân rồi tôi trở về Đà Lạt / Lòng nôn nao như thuở mới vào đời / Mắt mở to, tim gõ nhịp bồi hồi / Về chốn cũ mà như người khách lạ
Hôm nay ngày cuối năm Ở Rừng Vua Kingwood Khí hậu lại oi bức Máy lạnh chạy không ngừng
Sáng nay / khi Bé ngủ dậy / mặt trời đã lên cao ngất / nắng sẽ hồng / và biển rất xa
