Tinh Long ơi! / Xin trở về ngày cũ / Những sáng bánh mì , xôi nắm đi bay / Đêm đêm về , nghèo kiết xác cũng say
Tập Thơ: Một Đời Tưởng Tiếc


Tháng tư quốc nhục lại về / Hăm lăm năm đã chán chê cõi người / Chạnh lòng thế cuộc đầy vơi / Chạy theo cơm áo tả tơi nỗi thù
Chăn trâu, quét chợ muốn làm sang / Cướp của dân đen sắm bát vàng / Một phường ăn hại ngu như vịt / Cả đảng thịnh thời cứ xênh xang
Đêm qua vác võng ra nằm / Cạnh bên chậu kiểng âm thầm nở hoa / Đầu tây chênh chếch trăng tà /
Sương đêm ướt đẫm
Trên đường về sau một ngày rời rã / Nghe radio mày đã bỏ bạn bè / Trong lòng tao nhói lên nỗi tái tê / Và đôi mắt như có máu dồn lên nặng trĩu
Thôi em tình đã muộn màng / Còn gì thước ngọc khuôn vàng năm xưa / Lâu rồi sớm nắng chiều mưa / Quên rồi phấn nhạt hương thừa cố nhân
Giận anh răng được giận anh / Đời vui hoa cỏ nở xanh khắp vườn
Em còn nhớ ba mươi năm về trước / Hát bài tình ca “Kể Chuyện Trong Đêm” / Tặng các anh lính mới ở Quang Trung / Cũng mùa hạ, cuối tháng năm, sáu chín
Buổi sáng ngồi nhìn ra khu vườn nhỏ / Nắng hạ vàng hanh trãi khắp cỏ hoa / Sau cơn mưa rào bất chợt đêm qua / Cảnh vật chung quanh bừng lên sức sống
Phận ta nghèo chỉ còn cây khế ngọt / Đại bàng ăn rồi quẹt mỏ bay đi / Ta vẫn biết loài thú cầm bội bạc / /Nên không đau, chẳng hận để làm gì