Em cứ viết những gì em muốn viết / Chứ hỏi anh, anh chả biết gì đâu / Có những lần anh thức trắng cả canh thâu / Chỉ nguệch-ngọac được ngôn từ “em yêu quý”
Tập Thơ: Cho Quê Hương – Tôi – Và Tình Yêu
Em cứ bảo mình có duyên không nợ / Mà theo anh mình có nợ không duyên / Nợ từ ngày mình gặp gỡ đầu tiên / Nơi phố thị tiếng măng cầm thánh thót
Nắm tay em bước xuống đời / Rủi dong thân thế mắt ngời ánh sao / Đêm say giấc mộng chiêm bao / Đong đưa bỏ nỗi ra vào nhân gian
Mình bơ vơ đất lạ / Truân chuyên đời tha hương / Mây về khuất bóng tà dương / Chiều nghe canh cánh nỗi buồn Chiêm dân
Sa-giang ơi ngàn năm mi còn đó / Sóng nước êm đềm qua phố ngẩn ngơ / Sáng-chiều-khuya mây nước vẫn lặng lờ / Phố ôm ấp đôi bên bờ yên ấm
Em ngồi chãi tóc bên hiên / Lược gương hờ hững, nắng nghiêng nghiêng chiều / Mây vờn đỉnh núi đìu hiu / Gió hây hây thổi, tịch liêu nắng vàng
Chiều đem chút nắng qua sông / Hương Giang huyền hoặc buồn trông Ngự Bình / Nhờ O Huế nhỏ xinh xinh / Mắt môi mời gọi, sóng tình bũa vây
đêm qua khó ngủ chiêm bao lạ: / thấy dáng em buồn như bể dâu / tóc trắng bờ vai ngày nắng hạ / đôi mắt u hoài ngập niềm đau
Em với tôi hẳn là không duyên nợ / Nên mười năm yêu dấu cũng bằng không / Kể từ em bước sang sông / Tôi vào bão cát những mong quên người
Nhớ em lắm chiều nay mây bàng bạc / Thương em nhiều khi bóng đổ hòang hôn / Lá thu rơi nghe xào xạc trong hồn / Dáng bé bỏng tháng ngày đeo đẳng mãi