Kìa gấm vóc, nọ giang sơn / Như trong ảo ảnh chập chờn trên mây / Gió chiều làm tỉnh cơn say / Bỗng quên cung bậc những ngày dọc ngang
Tập Thơ: Cho Quê Hương – Tôi – Và Tình Yêu
Trên bờ cát có một người thẩn thơ thờ thẩn / Đắm đuối nhìn nhìn sâu thẳm suốt đại dương / Cơn gió lạnh chập chờn trên đầu lượn sóng / Nghe buốt niềm đau đau quặn thắt trong tim
Xin cho sống lại: Những mùa xuân có mai vàng / những mùa hè có hoa sen trắng nở / những mùa thu nhiều lá vàng rơi đầu ngõ / và những đêm đông bên bếp lửa gia đình
Tôi gặp tôi giữa cảnh đời cơ cực / Đất nước người làm tàn tạ thân danh / Đem chôn huyền hoặc tuổi xanh / Rêu rao nòi giống
Nắng dột từ trên lũng mây cao / Ngồi dưới tàng cây nghe gió thì thào / Ta nhọc mệt nghĩ về dĩ vãng / Những buổi hẹn hò, những trăng sao
Nửa khuya mưa dựng ta ngồi / Bỗng dưng bật khóc, kiếp đời tha hương / Mưa rơi nặng giọt ngoài hiên / Trong ta nhiều nỗi ưu phiền bủa vây
Lung linh ngọn cỏ hừng đông / Mây bay lãng đãng / Mênh mông cảnh trời / Nhẹ nhàng từng giọt sương rơi
Tiễn anh đi em gầy gò tuổi ngọc / Rạt rào lòng, nước mắt nhỏ âm-u / Ươm tình yêu cho tròn cuộc ngục tù / Ở nơi ấy anh nào đâu có biết
Bềnh bồng gió thổi mây bay / Chiều mon men đến cuối ngày buồn tênh / Từ khi vàng đá giao tình / Trên quê hương lạ chỉ mình với ta
Từ khi lìa biệt xứ / Trong vội vã kinh hoàng / Sau lưng quê mẹ lầm than / Từng đêm lệ ứa, lòng tan nát lòng