7. TRƯỜNG CA NGƯỜI EM MẠN BẮC
ngày 14.12.25 
CHƯƠNG 7 & HẾT: TÀN THU VỀ MẠN BẮC
Tôi lại về thăm Người Em Mạn Bắc.
Một năm đã qua từ đêm cuối hạ, cái đêm mà bầu trời đong đầy sao và hơi thở nàng quyện cùng hương cỏ ven bờ suối. Lời hứa năm nào vẫn chưa phai, đã biến thành hành động. Chuyến trở về cũng là một bất chợt vì công việc rối beng, đã tưởng không thể thực hiện được. Tôi đã nói với nàng qua điện thoại rằng không biết có giữ tròn lời hứa. Tiếng sụt sùi của nàng đã làm tim tôi quặn thắt. Và rồi, như một thôi thúc từ nơi sâu nhất trong tâm hồn, tôi vội vã thu xếp công việc rồi lên đường mà không báo khi tiết trời đã bước sang cuối thu, lúc rừng phong đã nhuộm màu chín đỏ và gió đã se lạnh đến rùng mình. Tôi muốn dành cho nàng một hạnh phúc bất ngờ.
Con đường về vẫn uốn quanh triền đồi, nơi những cây phong đã gần trụi lá. Những chiếc lá cuối cùng rụng lưa thưa từng cánh lặng lẽ rơi trên những lối mòn. Cảnh vật thay đổi theo mùa, nhưng nhiệm mầu thay, lòng tôi cảm thấy phấn chấn, ấm áp, rộn rã khi xe vừa rẽ vào con ngõ nhỏ quen thuộc, tim tôi đập rộn lên như đang say sưa nghe dàn hợp xướng rock and roll ở một buổi thịnh thời nhiều năm cũ. Tôi đã rời xa nơi nầy một năm mà vẫn thấy tất cả đều không có gì thay đổi.
Xe đỗ trước căn nhà quen thuộc, xung quanh vắng lặng như tờ chỉ nghe tiếng gió lùa qua hàng cây trụi lá. Tôi sải bước tới trước cửa, ngó xuyên qua mặt kính, thấy nàng đang ngồi cắm cúi viết một thứ gì đó. Sợ nàng giật mình, tôi từ tốn gõ vào khung cửa. Thấy nàng nhìn lên một lúc như đã thấy tôi nhưng rồi quăng cây bút, hai tay ôm mặt cúi đầu một lúc mới vội vã đứng dậy bước ra mở cửa với đôi mắt đỏ hoe.
Cánh cửa mở toang, tôi dang rộng hai tay và nàng ngã nhào vào tôi như không còn đủ sức. Chiếc áo len màu hạt dẻ ôm gọn tấm thân mảnh khảnh, khăn quàng cổ vắt hờ như một dải lụa mềm cùng suối tóc đen dài chảy xuống hai bờ vai tròn trĩnh. Trong vòng tay tôi, nàng khẽ nhón chân phủi nhẹ lớp bụi đường trên vai áo tôi, ánh mắt lấp lánh ánh nắng vàng. Tôi cúi xuống, nhẹ hôn lên mái tóc, lên đôi mắt còn ngấn lệ, rồi lên môi.
Tôi dìu nàng vào sô-pha. Vừa ngồi xuống thì nghe nàng thỏ thẻ giọng hờn trách:
“Sao anh không báo em biết trước?”
“Anh đã tưởng không thể giữ tròn lời hứa với em, nhưng trong lòng quá bất an, đảnh phải thu xếp gấp công việc để về với em.”
Nàng không trả lời ngay. Chỉ nép sát vào tôi, đầu tựa vào vai như ngày nào ngồi bên bờ suối. Một lát sau, nàng ngẩng lên nhìn, ánh mắt vẫn còn đỏ nhưng giọng đã ấm trở lại:
“Em đã nghĩ… nếu năm nay anh không về, chắc em sẽ chẳng còn chờ đợi điều gì nữa.”
Tôi siết nhẹ tay nàng, ánh nhìn dừng lại nơi cửa sổ mờ hơi sương. Ngoài kia, từng cánh lá cuối mùa vẫn chao nghiêng theo gió, những vòng xoáy nho nhỏ như đang múa khúc ly biệt của thu tàn. Tôi biết, với nàng, mỗi ngày trôi qua là niềm nhung nhớ dài thêm một ít; vì thế tôi nghĩ nếu giữ được lời hẹn ước với nàng đồng nghĩa để giữ tuổi xuân và tình yêu của nàng trọn vẹn; và có thể chữa lành những thinh lặng kéo dài suốt một năm dài.
“Anh đã hứa. Dù muộn, anh vẫn sẽ về. Không những giữ lời hứa, mà tất cả vì em.”
Tôi đứng dậy, kéo nàng theo, rồi mở cửa sổ cho gió lùa vào. Không khí lạnh táp vào mặt, mang theo hương thu và mùi khói thoảng từ bếp nhà ai xa lắm. Nàng rùng mình, nép sát vào tôi. Tôi khoác thêm cho nàng chiếc áo choàng, rồi bảo:
“Mình đi dạo một vòng nhé? Con đường cũ đang chờ ta.”
Nàng gật đầu.
Chúng tôi đi dọc con suối nhỏ sau nhà, nơi từng mùa này năm trước đã ghi dấu đôi chân cùng tiếng cười rụt rè. Những hàng thông trụi lá rì rào như đang kể lại chuyện cũ. Nàng bước chậm rãi, đôi bàn tay đan vào tay tôi, mềm và lạnh như chiếc lá cuối mùa cố bám vào cành.
Ra đến bờ suối, nơi từng là nhân chứng cho lần gặp gỡ đầy nước mắt và cũng là nơi chúng tôi nằm lặng bên nhau giữa trời sao năm ngoái, tôi bỗng thấy lòng mình dâng lên một cảm xúc khó gọi tên. Mặt suối phẳng lặng, phản chiếu vòm trời rưng rưng sương mỏng. Lá rừng đã rụng gần hết, chỉ còn những cành khẳng khiu đung đưa trong gió chiều. Đàn nai cũng không thấy đâu. Cả khoảng không gian mông mênh chung quanh đều im lặng.
Nàng ngồi xuống trước, dựa lưng vào phiến đá rêu phủ quen thuộc. Tôi ngồi cạnh, khoác tay lên vai nàng. Nàng tựa đầu vào vai tôi, không nói gì. Chúng tôi ngồi như thế thật lâu, chỉ nghe tiếng gió luồn qua cành lá và tiếng nước róc rách dưới chân. Thế giới như chỉ còn lại hai người.
Một chiếc lá vàng rơi chạm mặt nước, tạo thành vòng sóng nhỏ loang rộng. Nàng nhìn theo, khẽ nói:
“Em cứ tưởng mình sẽ không thể chịu đựng nổi những tháng ngày xa anh nữa… Nhưng chính bờ suối này, phiến đá này, và cả hơi gió… đã cho em thêm kiên nhẫn, đợi chờ.”
Tôi không trả lời, chỉ cúi xuống hôn nhẹ lên tóc nàng. Bầu trời đã ngả màu tím sẫm, ánh trăng non vừa nhô lên khỏi rặng thông xa. Không gian như đọng lại, thời gian như ngừng trôi.
Và tôi biết, mùa thu không còn là chia xa nữa. Mà là điểm nối, là cánh cửa mở ra một cuộc trở về không hẹn, nhưng đầy yêu thương. Tôi siết nhẹ thân thể ấm áp của nàng để nghe nàng nói tiếp:
“Lúc anh ra đi mùa trước, em lo sợ lắm.” – giọng nàng trở nên thì thầm, êm dịu như hơi thở – “Nhưng hôm nay em biết… anh đã và sẽ luôn nghĩ về em.”
Tôi không trả lời, ôm cả thân thể mềm ấm đó sát hơn vào lòng, hôn khẽ lên mái tóc ủ đầy hương cỏ.
Ánh hoàng hôn buông xuống, đỏ rực rồi nhạt dần trên đỉnh núi xa. Bầy chim bay về tổ, để lại khoảng không mênh mông phía trên mặt suối. Nàng đút đôi bàn tay nhỏ nhắn vào áo tôi, đôi tay ngoan ngoãn như chiếc lá cuối mùa tìm chốn trú.
Tôi nhìn sang, hai má nàng có một chút ửng hồng, mắt khép hờ, và môi thì cong lên một nụ cười duyên dáng. Nàng không nói gì them. Sự hiện diện của nàng, ánh mắt đó, nhịp thở ấy… tất cả đã đủ để tôi biết rằng, dù bao nhiêu mùa đi qua, nàng vẫn ở đây, vẫn là nơi chờ, vẫn là bến đợi.
Khi ánh trăng lấp lánh sau lưng rặng thông, chúng tôi chậm rãi đứng dậy. Tay nắm tay, chúng tôi bước thật chậm trên con đường lát đầy lá rụng. Mỗi bước chân như khắc sâu thêm một lời thề không tỏ. Hơi lạnh thấm qua làn vải, nhưng hơi ấm từ tay nàng đủ sưởi cho cả trái tim tôi.
“Anh sẽ lại về ít nhất mỗi mùa thu chứ?” – Nàng hỏi, không quay sang nhìn.
“Không chỉ thu. Cả đông, xuân, hạ, hoặc bất cứ lúc nào anh có thể.”
Nàng siết nhẹ tay tôi, mắt ánh lên một niềm tin không cần xác nhận. Chúng tôi không nói gì thêm. Nghe tiếng lá xào xạc dưới chân, tiếng gió xuyên qua cành lá, và tiếng hai con tim có cùng nhịp đập trong hai tâm hồn đầy ắp những dấu yêu.
Khi về đến cổng, nàng dừng lại, khẽ vuốt lại tóc tôi biểu lộ một cử chỉ chăm sóc rất đỗi dịu dàng.
“Mình có thể không cần hứa gì cả, nhưng nếu có lần nào anh bất chợt quay về mà không thấy em đứng đợi nơi đầu ngõ, thì anh phải biết rằng… tìm em ở bờ suối, anh nhé.”
Cuối câu nói giọng nàng có vẻ nghẹn ngào, chùng xuống. Lòng tôi vô cùng thương cảm, không biết làm gì hơn để biểu tỏ tình thương yêu ngoài cái hôn thật lâu trên bờ tóc rối.
Tôi ở lại với nàng một đêm. Đêm cuối thu mỏng như sợi khói, buông nhẹ trên mái nhà gỗ cũ, trên vai áo chúng tôi, trên cả khoảng lặng mênh mang giữa hai người. Lúc ấy, chẳng cần gì hơn ngoài sự có mặt của nhau.
Chúng tôi ngồi bên lò sưởi, không nói nhiều, chỉ để yên gió thổi ngoài hiên, để lửa reo lách tách và ánh sáng chập chờn phản chiếu lên đôi mắt nàng, đôi mắt như giữ lại cả mùa thu trong một ánh nhìn. Nàng kê đầu lên vai tôi, thiếp đi lúc nào chẳng hay. Tôi ngồi im lặng, tay đan vào tóc nàng, nghe từng nhịp thở đều như lời ru muộn màng của những mùa đã qua.
Rạng sáng, khi trời còn mờ sương, tôi đứng dậy rời khỏi căn nhà nhỏ. Nàng tiễn tôi ra tận cổng, đôi mắt ráo hoảnh nhưng lòng tôi hiểu, có những giọt lệ không rơi ra ngoài mà rơi ngược vào tim. Trước khi bước lên xe, tôi quay lại ôm nàng thật chặt, siết nhẹ tay nàng một lần nữa. Cả hai không nói thêm một lời nào, dường như sợ khi cất tiếng, mọi thứ sẽ trở nên khó thở. Tôi gật nhẹ như một lời thầm hứa rồi lẳng lặng bước lên xe không dám quay đầu nhìn nàng lần nữa.
Qua kính chiếu hậu, tôi nhìn thấy nàng vẫn đứng nơi đầu ngõ, dưới tàng cây trụi lá, dõi mắt trông theo. Chiếc khăn choàng bay nhẹ trong gió, vắt qua bờ vai gầy, như cái vẫy tay thay nàng nói lời từ giã. Con đường ngoằn ngoèo ôm lấy triền đồi, lùi xa dần ngôi nhà nhỏ. Và tôi chợt nghĩ đến lời nàng nói, “Nếu một ngày nào đó anh bất chợt trở về mà không thấy em đứng đợi nơi đầu ngõ, thì anh phải biết rằng… tìm em ở bờ suối, anh nhé.”
Vâng em, anh sẽ ghi nhớ và sẽ không hoảng loạn như lần trước. Thu cũng sắp tàn nhưng tình thì càng ngày càng sâu đậm. Và thuyền lòng anh… có lẽ sẽ neo lại nơi bến mê nầy.
CHAPTER 7 & END: LATE AUTUMN RETURN TO THE NORTHERN HILLS
I returned once more to visit the Girl of the Northern Hills.
A year had passed since that final summer night—when the sky brimmed with stars, and her breath mingled with the scent of wild grass by the brook. The promise we made had not faded with time; it had now become action. This return was unplanned, tangled in the chaos of work, something I had almost believed impossible. Over the phone, I had told her I wasn’t sure I could keep my word. Her soft sobs on the other end had gripped my heart like a vice.
Then, as if stirred by a call from the deepest part of my soul, I hastily tied up loose ends and departed without notice. The season had already turned to late autumn—the maple forest aflame in scarlet, and the wind carrying a chill sharp enough to raise goosebumps. I wanted to give her the joy of a surprise.
The road home still curled along the hillside, where maple trees now stood nearly bare. The last leaves fell sparsely, one by one, gently onto well-worn paths. The scenery had shifted with the seasons, but miraculously, my heart felt buoyant, warm, and alive. As the car turned into the familiar narrow lane, my pulse quickened like hearing a rock-and-roll chorus from a golden age long gone. Though I had been away for a year, everything seemed untouched by time.
I stopped in front of her house, still and silent save for the wind whispering through skeletal branches. I strode to the door and peeked through the glass. She was there, hunched over her desk, writing something intently. Afraid to startle her, I knocked gently on the frame. She looked up, froze for a moment as if seeing a ghost, then flung the pen aside, buried her face in her hands, and after a beat, rushed out to open the door—eyes swollen and glistening.
The door swung wide. I opened my arms, and she collapsed into me, as though her strength had given way. Her chestnut sweater clung to her delicate frame; her scarf draped like soft silk across her shoulders, her long black hair cascading over them. In my embrace, she rose slightly on tiptoe to brush away road dust from my coat. Her eyes shimmered with golden light. I lowered my head and kissed her hair, her tear-streaked eyes, and then her lips.
We sank into the sofa. No sooner had we sat down than she whispered, half-chiding:
“Why didn’t you let me know?”
“I thought I wouldn’t be able to keep my promise… but the unrest in my heart forced me to come back to you.”
She said nothing, only nestled closer, her head on my shoulder—just like the day we sat by the brook. After a moment, she looked up, eyes still red but voice warm again:
“I thought… if you didn’t come back this year, I wouldn’t have anything left to wait for.”
I squeezed her hand gently, eyes resting on the misted windowpane. Outside, the last leaves of the season spun and drifted in the wind, forming small swirling dances—like autumn’s farewell waltz. I knew that for her, each passing day had stretched her longing. And so, by keeping my promise, I was also preserving her youth… and our love. I was also healing the long silence that had hung between us for a year.
“I promised. Even if late, I would return. Not only to keep my word, but for you—entirely for you.”
I stood up, took her hand, and opened the window. The cold air rushed in, laced with the scent of autumn and a faint trace of woodsmoke from some faraway hearth. She shivered and pressed closer to me. I wrapped her in a thicker coat and said:
“Shall we take a walk? The old path’s waiting for us.”
She nodded.
We walked along the brook behind the house—where, one year ago, our shy laughter had first left its footprints. The bare pine trees whispered like storytellers sharing old tales. Her fingers interlaced with mine—soft and cold, like a final leaf clinging to its branch.
At the brookside—the very place where tears had once flowed with our first encounter, and where we’d lain silently beneath the stars—I felt a strange, inexpressible emotion rise within. The stream was still, reflecting the mist-veiled sky. The forest had shed nearly all its leaves. Only bare branches swayed in the dusk wind. The deer had vanished. Silence enveloped the vast space.
She sat down first, leaning against our familiar moss-covered stone. I sat beside her, wrapping an arm around her shoulder. She leaned into me without speaking. We sat that way for a long time, listening only to the wind through the trees and the gurgle of water. The world had narrowed down to just the two of us.
A yellow leaf dropped, touching the water, sending ripples spreading outward. She watched and murmured:
“I thought I wouldn’t be able to endure the days without you… But it was this brook, this stone, this wind… that gave me the patience to wait.”
I said nothing, only kissed her hair. The sky deepened into purple dusk, and a crescent moon rose above the distant pines. Time seemed to halt. Space held its breath.
I realized then—autumn was no longer a season of parting. It was a bridge, an open door to a return long unspoken yet full of love. I held her close and listened as she continued:
“When you left last autumn… I was afraid.” Her voice softened to a breath. “But today, I know… you have always been thinking of me.”
I answered only by pulling her gently tighter, pressing a kiss to her hair scented with wild grass.
The sunset bled red before fading over the distant mountains. Birds flew home, leaving the sky above the stream vast and empty. She slipped her small hands inside my coat—those gentle hands, like the last leaves seeking shelter.
I glanced at her. Her cheeks were tinged with pink, eyes half-lidded, lips curled in a soft smile. She said nothing more. Her presence, her gaze, her breath—were enough to tell me that no matter how many seasons passed, she would still be here, still waiting, still the harbor I could return to.
When moonlight shimmered behind the pines, we slowly stood. Hand in hand, we walked beneath the rustling leaves. Each step etched another unspoken vow. The chill seeped through our clothes, but the warmth from her hand was enough to heat my entire soul.
“You’ll come back every autumn, won’t you?” she asked, eyes forward.
“Not just autumn. Winter, spring, summer—whenever I can.”
She squeezed my hand, her eyes aglow with a faith that needed no words. We said no more. Only the sound of dry leaves beneath our feet, the wind weaving through the trees, and the steady rhythm of two hearts beating with quiet love.
At the gate, she paused, smoothing my hair with the gentlest of gestures.
“We don’t need to promise anything,” she whispered. “But if one day you return unannounced and I’m not waiting at the gate… then find me by the brook, won’t you?”
Her voice faltered at the end. My heart ached with tenderness, and all I could offer was a long, lingering kiss on her tousled hair.
I stayed with her that night. A night as thin as smoke, gently settling over the old wooden roof, over our shoulders, over the vast hush between us. In that moment, nothing mattered but presence.
We sat by the fireplace, speaking little. Letting the wind blow outside, letting the fire crackle, letting its light flicker in her eyes—eyes that seemed to hold the whole of autumn in one glance. Her head rested on my shoulder; she drifted into sleep without a sound. I sat in stillness, my fingers lost in her hair, listening to her even breaths—like a lullaby from seasons past.
At dawn, with mist still hanging in the air, I rose and quietly left the little house. She walked me to the gate, her eyes dry but deeper than words. I knew—some tears do not fall from the eyes, but fall inward, into the heart. Before stepping into the car, I embraced her tightly once more, squeezed her hand. We said nothing. Words might have made it too hard to breathe. I nodded gently, as if to promise, and stepped into the car without daring to look back.
In the rearview mirror, I saw her still standing at the gate, beneath the bare tree, eyes following me. Her scarf fluttered in the wind over her slender shoulder—like a soft wave goodbye. The winding road hugged the hill, drawing away from the little house. And I remembered what she had said:
“If one day you return unannounced and I’m not waiting at the gate… find me by the brook, won’t you?”
Yes, my love. I will remember. And I will not panic like before. Autumn may be fading—but love only grows deeper. And the vessel of my heart… may very well be anchored at this dreamy shore forever.
| « Đứng Giữa Rừng Thu | TRANG NHÀ |
