7. Trường Ca Cánh Đồng Hoa Vàng

ngày 13.07.25

CHƯƠNG 7: HOA NỞ CHẲNG HẸN KỲ

Khi tuyệt vọng đã nảy mầm, khi những hoài vọng, mơ ước đã lụi tàn theo năm tháng. Tôi vùi đầu vào công việc, cố trở lại trạng thái bình thường, đời sống thực, tách lìa những mộng tưởng, ảo ảnh. Tôi đã bắt đầu tìm vui với bè bạn, trở lại dần những đàn đúm trước kia. Tôi cố chối bỏ những ảo vọng đã làm nặng nề tâm trí nhiều năm qua.

Giữa khi xã hội đời thường chào đón tôi trở lại thì bất ngờ nhận được “tin nhắn,” đến vào một chiều cuối thu khi trời đã ngả màu vàng nhạt và gió bắt đầu lùa nhẹ qua những hàng cây trụi lá.

“Đón em ở phi trường vào ngày giờ nầy…”

Oh no! Ôi trời! … chỉ hàng chữ ngắn ngủi, không thêm lời giải thích. Tôi chết lặng trước màn hình điện thoại, tim tôi đập loạn xạ như trống thúc quân ngoài chiến trường năm xưa, tay run quẹt tới quẹt lui như không tin những gì mình đọc thấy. Tôi dựa lưng vào thành ghế, hít thở thật sâu để điều hoà nhịp đập. Tôi bỗng như một gã thiếu niên mới biết yêu lần đầu. Có thể nào là nàng không? Có thể nào giấc mơ bao năm trời hoài niệm nay lại thành hiện thực?

Tôi nhìn ra cửa sổ, nắng cuối ngày vẫn còn vương nhẹ trên thảm cỏ úa màu, như một vệt ký ức còn sót lại từ những mùa hoa cũ. Trong tim tôi, điều gì đó bỗng nở bừng như một đóa hoa vừa chớm nụ, mong manh mà rực rỡ. Tôi không biết nên tin hay nghi ngờ, không biết mình đang tỉnh hay đang trong cơn mộng. Nhưng tôi vẫn khoác áo, lên xe và lao ra đường như một kẻ mộng du.

Chuyến xe ra phi trường như kéo dài cả thế kỷ. Đường phố tấp nập mà tôi thì cứ ngỡ mình đang lướt giữa hư không. Mỗi bảng tên đường, mỗi hàng cây lướt qua cửa kính như những dòng ký ức chảy ngược.

Khi đến cổng chờ đón, hoàng hôn đã bao phủ bầu trời. Ráng chiều nhuộm cả một góc trời vàng cam trôi, và hàng trăm người đứng chờ người thân, tiếng còi điều động cổng chờ của an ninh phi trường vọng lên từng chặp cùng với từng lớp người với hành lý nặng nề, đông nghẹt. Tôi đảo mắt tìm kiếm. Trong vô vàn gương mặt, liệu có một gương mặt thân quen, một ánh mắt đã từng nhìn tôi suốt đời?

Và rồi tôi thấy nàng. Nàng đứng đó, thật sự đứng đó, trong chiếc áo khoác dài màu kem, suối tóc vẫn đen tuyền như thuở nào, và nụ cười… nguyên vẹn như ngày nàng rời đi. Tôi bước vội xuống xe, lướt tới ôm chầm lấy nàng. Nàng cũng thế, đặt vội va-ly xách tay xuống đất và cũng ôm chầm lấy tôi. Cả hai trao nhau một nụ hôn đầy thương nhớ. Trong giây phút ấy, mọi khoảng cách, mọi năm tháng, mọi ngờ vực bỗng tan biến như chưa từng tồn tại. Tôi không thể tin vào hiện thực trước mắt mình. Đây không phải là mộng. Là thật! Là thật!

Tôi phóng xe đưa nàng đến quán rượu bên bờ sông, dòng sông San Jacinto hiền hoà, nơi từng êm ả đón nàng năm xưa. Chúng tôi ngồi cạnh nhau, như hai kẻ chưa bao giờ xa cách. Nàng tựa nhẹ vào vai tôi, vẫn ánh mắt trầm tư đó, vẫn giọng cười khẽ như sương tan. Tôi ngắm nàng dưới ánh đèn vàng, và nhận ra, năm tháng chẳng thể nào chạm tới nàng. Dưới đôi môi nở hoa, tôi nghe lại bao lời chưa nói. Ly rượu cạn dần. Trăng thu lặng lẽ lên cao. Trong hơi rượu và mùi tóc nàng, tôi say một lần nữa; say như lần đầu tiên.

Khi bóng đêm phủ tràn trên mặt sông, chúng tôi đưa nhau về căn phòng mà đã bao năm chưa trở thành xa lạ. Đêm đó, lời nói là thứ thừa thãi nhất. Mọi điều cần hiểu đều đã nằm trong ánh mắt, trong hơi thở, trong vòng tay quấn quýt. Nàng ngủ yên trên vai tôi như một chú mèo nhỏ, yên bình và dịu dàng. Tôi nằm yên, hai tay ôm ghì thân thể mềm ấm của nàng chỉ sợ nếu mình cựa quậy, giấc mơ đẹp này sẽ tan biến lần nữa. Nhưng nàng không tan biến. Nàng vẫn bình yên nằm ngủ như chú mèo ngoan sau một bữa ăn no đầy.

Khi ánh bình minh len lén xuyên qua khung cửa sổ phòng ngủ, tôi mở bừng mắt, hoảng hốt ôm chặt nàng hơn, nghiêng đầu thầm thì bên tai nàng, “Em trở lại thật rồi, em không rời đi nữa chứ?” Nàng nhẹ gật đầu, nụ cười có vẻ ngậm ngùi, “Em đã đi quá xa, tưởng sẽ không bao giờ quay lại. Nhưng không nơi nào em thấy mình thuộc về, ngoài cánh đồng hoa vàng và anh.”

Tôi thật sự xúc động, siết nhẹ bàn tay nhỏ, ôm chặt nàng hơn như muốn hoà tan thân thể nàng vào thân thể tôi, cảm nghe hai quả tim đang cùng chung nhịp đập. Tôi thầm thì, lời nhẹ như mây, “Em không cần giải thích gì thêm. Chỉ cần anh luôn có em, anh có thể đánh đổi tất cả.” Nàng ngước lên hôn tôi, “Anh nói thật anh nhé? Cùng đi với em, về sống giữa cánh đồng hoa vàng. Vâng, anh yêu, cánh đồng hoa còn đó và em nhất định sẽ ở mãi bên anh.

Sau vài ngày ngắn ngủi cho tôi thu xếp đời mình. Chúng tôi quyết định cùng về lại nơi xưa trên chuyến xe lửa năm nào, đến sân ga cũ, cánh đồng hoa vàng. Không phải để tìm kiếm nữa, mà là để lưu lại an hưởng những ngày hạnh phúc bên nhau. Không phải để chờ đợi nữa, mà là để bắt đầu lại từ đầu. Trên chuyến tàu quay lại miền ký ức, chúng tôi ngồi bên nhau, nhìn cảnh vật lùi dần sau ô cửa. Lần này, chúng tôi không còn cô đơn, không có ai tiếc nuối, không một ai phải trông đợi một phép mầu.

Khi tàu dừng ở sân ga lộng gió, tôi lấy vali và nắm tay nàng bước xuống. Cánh đồng vẫn ở đó, vàng rực dưới trời thu. Tôi quay sang nhìn nàng. Nàng đang mỉm cười, ánh mắt long lanh. Chúng tôi đi bên nhau giữa những luống hoa, tay trong tay, không vội vã. Đời này, tình yêu không phải lúc nào cũng đến đúng lúc, nhưng nếu còn duyên, hoa vẫn có thể nở, dù chẳng hẹn kỳ.

Đêm ấy, dưới ánh trăng vàng nghiêng nghiêng trên triền đồi, bên dòng suối nhỏ, nàng thì thầm bên tôi, “Có lẽ chúng ta đã trải qua một kiếp, chỉ để gặp lại nhau và cùng nhau ôm chầm lấy hạnh phúc.” Chúng tôi nằm lăn ra cỏ, nàng vẫn thích gối đầu lên vai tôi, tôi xoay qua và nàng hờ nhắm mắt… Cả đất trời bỗng nhiên yên ắng đến lạ. Sau nụ hôn dài bất tận, tôi rót vào tai nàng, “Lần này, anh sẽ không để em đi đâu nữa. Dù là trong mơ.”

Gió thu rì rào qua những tàn cây, cánh lá như một bản tình ca vừa trỗi lên, dịu dàng, thăng hoa và trọn vẹn.

— HẾT —


TRƯỜNG CA CÁNH ĐỒNG HOA VÀNG – TOÀN TẬP


CHAPTER SEVEN: BLOSSOMS WITHOUT A PROMISED SEASON

When despair had already taken root, when hopes and dreams had withered with the passing years, I buried myself in work, trying to return to normalcy, to real life, to separate myself from illusions and reveries. I started finding joy again in friends, slowly returning to old gatherings. I tried to reject the illusions that had weighed on my mind for so many years.

Just when the ordinary world was welcoming me back, a message suddenly arrived on a late autumn afternoon, when the sky had turned a pale yellow and the wind began to rustle gently through rows of bare trees.

“Pick me up at the airport on this date and time…”

Oh no! My God! Just that single line, with no explanation. I froze in front of the phone screen, my heart pounding like the war drums on an ancient battlefield, my hands trembling as I swiped back and forth in disbelief at what I was seeing. I leaned against the back of the chair and took deep breaths to steady my heartbeat. I suddenly felt like a teenager falling in love for the first time. Could it really be her? Could the dream I had yearned for all these years truly be coming true?

I looked out the window. The late afternoon sun still lingered faintly on the withered grass, like a trace of memory left from past flower seasons. Inside my heart, something bloomed—fragile yet brilliant, like a newly budded blossom. I didn’t know whether to believe or doubt, whether I was awake or dreaming. But I still put on my coat, got in the car, and drove off like a sleepwalker.

The drive to the airport felt like it lasted a century. The streets were bustling, yet I felt like I was gliding through emptiness. Every street sign, every passing tree outside the car window seemed like lines of reversed memories.

When I arrived at the arrival gate, dusk had enveloped the sky. The amber twilight drifted across one corner of the horizon, and hundreds of people stood waiting for loved ones. Security announcements echoed repeatedly, and layers of people and heavy luggage crowded the hall. I looked around anxiously. Among the countless faces, could there be one familiar face, a gaze that had once looked into me for a lifetime?

And then I saw her. She was standing there, truly standing there, in a long cream-colored coat, her hair still jet-black like before, and her smile… unchanged from the day she left. I rushed out of the car and walked straight to her, embracing her tightly. She did the same, hastily setting down her carry-on and wrapping her arms around me. We shared a kiss full of longing. In that moment, every distance, every year, every doubt melted away as if they had never existed. I couldn’t believe the reality before my eyes. This wasn’t a dream. It was real. She was real!

I drove her to the riverside wine bar, beside the gentle San Jacinto River, the place that had once quietly welcomed her. We sat next to each other, like two people who had never been apart. She leaned softly against my shoulder, with that same contemplative gaze, that soft laugh like melting dew. I looked at her under the yellow light and realized time had never touched her. Beneath her blossoming lips, I heard again all the words that had remained unsaid. The wine slowly emptied. The autumn moon silently rose. In the fragrance of her hair and the warmth of the wine, I found myself intoxicated once more, just like the first time.

As night fell over the river, we returned to the room that hadn’t become unfamiliar despite the years. That night, words were the most unnecessary thing. Everything that needed to be understood had already passed, in our eyes, our breath, our entwined arms. She slept peacefully on my shoulder like a small cat, calm and tender. I lay still, arms wrapped tightly around her warm body, afraid that any movement would make the beautiful dream vanish again. But she didn’t disappear. She still lay there, peacefully sleeping like a satisfied kitten after a full meal.

When dawn quietly crept through the bedroom window, I opened my eyes, startled, and held her tighter, leaning over to whisper in her ear, “You’re really back? You won’t leave again, will you not?” She gently nodded, her smile tinged with melancholy. “I went too far, thinking I’d never return. But nowhere else felt like home, only the Field of Golden Blossoms, and you.”

I was truly moved. I squeezed her small hand, held her closer as if I wanted to blend her body into mine, feeling our hearts beating as one. I whispered, my voice as light as a cloud, “You don’t need to explain anything more. As long as I have you, I can trade everything else.” She looked up and kissed me. “You really mean it, don’t you? Come with me, let’s live together in the Field of Golden Blossoms. Yes, my love, the blossoms are still there, and I will stay with you forever.”

After a few short days for me to sort out my life, we decided to return to the old place on the same train from years past, back to the old station and the Field of Golden Blossoms. Not to search anymore, but to settle in and enjoy the days of happiness together. Not to wait, but to begin again. On the train bound for memories, we sat side by side, watching the scenery recede through the window. This time, we were not alone, there were no regrets, and no one was waiting for a miracle.

When the train stopped at the breezy station, I grabbed our suitcase and held her hand as we stepped off. The field was still there, glowing golden under the autumn sky. I turned to look at her. She was smiling, her eyes sparkling. We walked together through the flower beds, hand in hand, unrushed. In this life, love doesn’t always arrive at the right time but if the bond remains, the flowers can still bloom, even without a promised season.

That night, under the golden moon slanting over the hillside, beside a small stream, she whispered beside me, “Perhaps we’ve lived a whole lifetime, just to meet again and hold happiness in our arms.”
We lay on the grass. She still liked to rest her head on my shoulder. I turned toward her, and she softly closed her eyes… The world suddenly grew strangely quiet. After a long, endless kiss, I whispered into her ear, “This time, I won’t let you go. Not even in a dream.”

The autumn wind rustled through the branches, and the falling leaves rose like a love song finally played, gentle, soaring, and whole.

— THE END —


« TRANG NHÀ »