TƯỞNG CHỈ LÀ ẢO ẢNH
ngày 29.12.25Đêm vẫn luôn là người bạn thầm lặng nhất của tôi. Khi mọi âm thanh ngoài kia lắng xuống, cũng là lúc những tiếng nói trong lòng tôi bắt đầu vang lên rõ hơn. Không cần nhạc, không cần lời, trái tim tự khởi động bản giao hưởng của riêng nó, trầm, dài và nhiều khoảng lặng. Tôi không biết từ khi nào mình trở nên nhạy cảm với những khoảng trống đến thế. Chỉ biết rằng mỗi khi đêm về, tôi lại thấy mình sống thật hơn bao giờ hết, dù trong sự thật ấy luôn có một chút chênh vênh.
Có những đêm, tôi tự hỏi, “Liệu mình đang nhớ một người thật, hay chỉ đang nhớ cảm giác từng được yêu thương?” Câu hỏi ấy không có câu trả lời, nhưng nó cứ ở lại, giống như ánh đèn đường nhấp nháy ngoài phố, mờ mờ để không nhìn rõ, nhưng cũng đủ sáng để khiến tôi không thể nhắm mắt.
Tôi từng gặp một cô gái vào một buổi chiều mùa thu. Chỉ một thoáng chạm vào ánh mắt, nụ cười và bờ tóc đen huyền chảy tràn xuống đôi bờ vai mảnh mai của nàng. Dù một thoáng rất ngắn nhưng không hiểu sao tôi vẫn còn nhớ rõ từng chi tiết – mái tóc hơi rối vì gió lộng, bàn tay chạm nhẹ cốc cà phê, ánh mắt loé sáng lên một chút bối rối rồi vội đậu vào đáy cốc, đôi môi tươi thoáng mỉm cười như vừa chợt nghĩ tới một điều thú vị nào đó.
Và chỉ có thế, không có giao tiếp, không ai biết tên ai. Nhưng kể từ hôm đó, trong tâm tư tôi có chút lay động mỗi khi chợt nhớ ánh mắt đó, nụ cười đó, dáng vẻ bối rối đó… Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua. Có đôi lần đôi chân dắt tôi tới chốn cũ chỉ để thấy lòng rưng rức nhớ một cách bâng quơ giữa quán xá đầy người xa lạ. Và cũng có đôi khi, giữa phố đông người, tôi bất giác ngoái nhìn chỉ vì thấp thoáng thấy một suối tóc huyền chảy ngập bờ vai. Rồi tôi chợt nhận ra… dường mình đang tìm một bóng hình không chắc chắn tồn tại.
Có phải đó là tình yêu không? Tôi không chắc. Nhưng từ khoảnh khắc xa xưa ấy, tôi bắt đầu thắc mắc, “Phải chăng con tim có lý lẽ riêng của nó mà lý trí không hề biết được?”* Điều suy nghĩ ấy làm tôi cảm thấy cô đơn. Cô đơn không phải là thiếu người ở bên, mà là khi trái tim quá lâu không tìm thấy nơi để chạm vào.
Một đêm, tôi nghe mình thì thầm trong vô thức, “Người ơi, người đang ở nơi đâu…” Âm thanh ấy nhẹ đến mức tưởng như chỉ là tiếng gió, nhưng lại đủ khiến tôi giật mình. Tôi nhận ra mình đã bước quá sâu vào một giấc mơ không có thực. Trái tim cố bám víu vào cảm xúc, trong khi lý trí không ngừng kéo tôi về với những giới hạn rõ ràng. Giữa hai lực kéo ấy, tôi không biết xoay trở ra sao mà cảm thấy như mình đang bị lạc lối, chỉ còn nghe được nhịp đập rã rời của tim mình.
Có thể đó là ảo ảnh. Có thể từ đầu đến cuối, cô gái ấy chỉ giống như một giọt sương, đẹp nhưng mong manh, tồn tại trong giây lát rồi tan biến. Nhưng không phải vậy, bóng dáng ấy vẫn chập chờn, chập chờn làm tôi lẫn lộn giữa nhớ và quên, giữa mơ màng tìm kiếm. Tôi tự biện minh, “Ừ có cái gì để khắc khoải, hoài mong còn hơn là thui thủi một mình một bóng.” Tôi nghĩ đó cũng là một cách để trái tim tự do theo tiếng gọi của nó. Và bằng ký ức, bằng hy vọng, hoặc bằng bất kỳ điều gì có thể níu giữ cảm giác rằng mình vẫn đang sống với những niềm tin rất con người.
Rồi một hôm, tôi quyết định không mong chờ nữa. Tôi nhất quyết bước ra khỏi chiếc vỏ của riêng mình. Tôi quanh quẩn dạo phố được một lúc rồi bỗng nhận ra mình lại bước vào quán cà phê cũ trong vô thức. Nhìn quanh thấy chỗ ngồi cũ, ở chiếc bàn bên khung cửa sổ nhìn xuống dòng người, vẫn còn trống. Tôi ngồi xuống gọi một tách cà phê đen, không đường…
Và rồi… một cô nương bước vào làm tôi giật mình. Nét đẹp của cô gái có làm tôi xao xuyến một chút. Nhưng khi âm thầm quan sát tôi không thấy những dấu vết đã hằn trong tâm khảm tôi xưa nay. Nhưng lạ thay, tôi không thất vọng. Tôi cố dửng dưng, mỉm cười vu vơ trong cam chịu.
Cô gái ấy ngồi ở bàn bên cạnh. Mắt nhìn xa xăm, tay giữ tách trà nóng. Cô không hề biết tôi đang quan sát cô như muốn tìm kiếm một thứ gì đã vuột khỏi tầm tay. Ngồi một lúc khá lâu, có lẽ cô trông đợi một điều gì đó. Nhưng rồi cô đứng dậy bước ra khỏi quán và tôi cũng nối bước ra về. Tối hôm đó, khi trở về nhà, tôi lại ngồi bên khung cửa sổ để lắng nghe tiếng lòng mình đang gõ từng nhịp theo thời gian trôi rất chậm.
Tôi không biết ngày mai duyên nghiệp sẽ đưa tôi đi về hướng nào của tình yêu. Nhưng tôi biết, trước khi yêu một ai khác, tôi cần học cách đứng vững một mình với con tim rộng mở. Vì tôi hiểu rằng, tình yêu thật sự không đến để lấp đầy khoảng trống. Nó đến khi khoảng trống ấy đã đủ bình yên. Và dù tình yêu có đến dưới dạng thật hay ảo ảnh… tôi vẫn sẽ đón nhận nó bằng một trái tim chân thành. Bởi vì, sống trên đời, đôi khi chỉ cần có một trái tim biết cách rung động và một tâm hồn biết rằng mình vẫn còn hy vọng.
Gặp Lại Người Xưa
Ngày hôm đó, tôi đi dọc con phố quen thuộc, nơi mà hàng cây đã chuyển màu vàng nhẹ của mùa thu. Gió nhẹ thổi, nhắc nhở tôi về những ký ức xưa, về một cô gái mà tôi chưa bao giờ biết tên, nhưng lại in sâu trong tâm trí. Tôi không biết tại sao lại chọn bước vào quán cà phê cũ. Lướt mắt nhanh bên trong quán thấy mọi thứ dường như vẫn giữ nguyên kể từ lần cuối cùng tôi bước vào. Tôi có chút ngập ngừng, nửa muốn quay lưng nửa muốn ngồi lại, rồi tự nhủ lòng, “Thôi thì đã đến thì ngồi lại vậy.”
Khi tôi tìm được chỗ ngồi, ánh sáng vàng nhè nhẹ chiếu xuống bàn gỗ cũ, cùng với mùi cà phê rang thơm lừng. Tôi hít một hơi thật sâu, chờ người bồi bàn đến. Nhìn kỹ chung quanh, tôi bỗng giật mình, cố kìm lại nhịp tim đang đập dồn dập. Ơ kìa! Cô gái của mùa thu năm ấy, một dáng hình quen thuộc đến mức tôi thấy nghẹn ở cổ. Ánh mắt trầm lắng, sâu thẳm ấy khiến tôi như bị hút vào một không gian riêng, nơi thời gian dường như ngừng trôi.
Tôi tiến lại gần, từng bước một, trái tim vừa hân hoan vừa bồn chồn. Bước chân tôi nặng trĩu, từng bước một vì sợ rằng khoảnh khắc này chỉ là giấc mơ của chính mình.
Tôi bước nhẹ đến đứng trước mặt nàng. Cô ấy mở tròn mắt nhìn lên, giọng thì thầm, nhẹ như tơ.
– Anh!
Tôi đứng im như pho tượng mấy giây, nhìn vào mắt nàng, cố tìm kiếm những điều tôi đã tưởng tượng suốt bao năm qua.
– “Em… là người… mùa thu trước?” Tôi hỏi, giọng trầm trầm nhưng có nhiều xao động.
Khoảng lặng tràn ngập căn phòng. Chỉ còn tiếng tách cà phê đặt xuống bàn, tiếng gió xào xạc qua cửa sổ, và nhịp tim của cả hai chúng tôi mạnh đến mức tưởng chừng vang vọng cả góc phố.
Nàng mỉm cười, một nụ cười vừa quen vừa xa lạ.
– Anh… vẫn nhớ em sao?
Tôi gật đầu, cố kìm lại cảm xúc,
– Nhớ… mọi thứ. Mỗi chi tiết, mỗi ánh nhìn, mỗi khoảnh khắc mà em chưa từng biết. Và… tôi không biết mình đã chờ đợi bao năm qua để mong gặp lại em.
Nàng khẽ cười, ánh mắt lấp lánh một nỗi xúc động mơ hồ.
– Em cũng vậy… Em đã nghĩ là mình sẽ không bao giờ gặp lại anh.
Tim tôi như vỡ òa. Tất cả những ngày đêm cô đơn, tất cả những ảo ảnh, tất cả nỗi nhớ và mong chờ, bây giờ hội tụ trong khoảnh khắc này, nơi tôi có thể chạm vào sự thật. Tôi tự động ngồi xuống đối diện nàng, nắm tay nàng thật chặt, và lần đầu tiên, tôi cảm nhận rõ ràng, tình yêu không chỉ là nhớ nhung, mà còn là gặp lại, là hiện tại, là sự kết nối thực sự.
Chúng tôi ngồi bên nhau, không cần nói nhiều, chỉ lắng nghe hơi thở của nhau. Thế giới ngoài kia có thể vẫn rối ren, nhưng trong khoảnh khắc này, mọi ảo ảnh đều tan biến. Tôi nhận ra rằng, đôi khi, con tim phải đi qua bão tố của tưởng tượng để nhận ra những gì rất thật. Và tôi biết, từ đây, câu chuyện của chúng tôi sẽ không còn là ảo ảnh nữa. Bởi vì giờ đây, người mà tôi thầm yêu trộm nhớ không còn là hình bóng trong ký ức, mà là một hiện thực mà tôi có thể nắm tay, và cùng bước đi bên nhau.
Hồi Ức
Chúng tôi rời quán cà phê, bước ra con phố rợp lá vàng. Gió mùa thu thổi nhẹ, mang theo hương lá khô và nỗi nhớ của nhiều mùa thu trước. Tôi cảm giác tim mình vẫn còn đang đập mạnh, vừa sợ hãi, vừa háo hức. Mỗi bước chân bên nàng, tôi như đi qua cả một thế giới ký ức, nơi mà thời gian chưa từng chia cách chúng tôi ra.
– Anh… thật sự nhớ em nhiều đến vậy sao? Nàng hỏi, giọng dịu dàng nhưng có chút run rẩy.
Tôi nhìn thẳng vào mắt nàng, nơi ánh sáng của đèn đường nhảy múa trên mí mắt, phản chiếu nỗi xúc động sâu thẳm.
– Vâng… từng ngày, từng giờ. Có những lúc tôi tự hỏi liệu mình có đang tưởng tượng ra tất cả không. Nhưng… hình ảnh em luôn sống trong tim tôi, sống rõ ràng như một hiện thực không thể phai.
Nàng khẽ cười, nhưng đôi mắt long lanh như sắp rơi lệ.
– Em cũng vậy… Em từng sợ rằng nếu gặp lại anh, mọi thứ sẽ trở nên xa lạ, hoặc tệ hơn, em sẽ quên đi cảm xúc cũ. Nhưng bây giờ… em biết, em chưa bao giờ quên.
Chúng tôi dừng lại trước một hàng cây, lá vàng bay khắp nơi, rơi lác đác trên vai nàng, vai tôi. Tôi đưa tay vuốt nhẹ một chiếc lá rơi, rồi khẽ chạm tay vào má nàng. Khoảnh khắc ấy, đơn giản mà gây xúc động khiến tôi không dừng được, cúi xuống hôn nhẹ vào vành mội mọng ướt. Bất chợt vòng tay nàng ôm cổ tôi ghì xuống. Thời gian như ngưng đọng và cơn sóng lòng rào rạt dâng lên.
– Anh có biết rằng em đã nhiều lần trở lại nơi nầy không?
Tôi thảng thốt:
– Anh cũng thế. Cũng như hôm nay.
Nàng vòng tay ôm tôi thật chặt:
– Từ đây chúng ta sẽ không còn phải tìm kiếm nhau nữa.
Tôi gật đầu, nở nụ cười rồi hôn vội lên tóc nàng:
– Vâng, vì chúng ta đã từng tìm kiếm nhau bao năm rồi. Và bây giờ sẽ không để mất thêm giây phút nào nữa.
Nàng nắm chặt tay tôi, và trong ánh sáng mờ ảo của đèn đường, tôi cảm nhận nhịp tim nàng hòa cùng nhịp tim tôi. Cảm giác này, vừa hồi hộp, vừa hạnh phúc làm tôi nhận ra rằng nó khác hoàn toàn với những ảo ảnh mà tôi từng trải qua. Đây là hiện thực mà không là những giấc mơ đầy khát khao đã làm chúng tôi già đi.
– Vậy… chúng ta sẽ bắt đầu từ đâu? Nàng hỏi, ngước nhìn tôi bằng đôi mắt tràn hy vọng.
Tôi mỉm cười, hít một hơi thật sâu, và trả lời:
– Bắt đầu từ chính khoảnh khắc này. Từ bước đi bên nhau, từ những điều nhỏ nhặt, từ từng giây phút mà chúng ta chọn để nhớ nhau và yêu thương nhau. Anh đã chờ đợi ngày này quá lâu… và anh không muốn bỏ lỡ bất cứ lúc nào.”
Nàng cười tươi, ánh mắt long lanh phản chiếu đèn đường, gió thổi tung mái tóc. Khi tình yêu đã chín muồi thì mọi tổn thương, mọi nhớ nhung đều trở thành một phần đẹp đẽ nhất của câu chuyện.
Tôi nắm tay nàng, bước đi trên con phố mùa thu, lá vàng rơi như những nốt nhạc tình, và lần đầu tiên, tôi cảm nhận được sống trọn vẹn trong tình yêu. Một tình yêu ngọt ngào, chân thật để khởi đầu của một chương mới trong đời.
WHAT I THOUGHT WAS ONLY AN ILLUSION
Night has always been my most silent companion. When all the sounds of the world subside, that is when the voices within me begin to speak more clearly. No music is needed, no words—my heart starts its own symphony, deep and drawn out, filled with pauses. I do not know when I became so sensitive to emptiness. I only know that each time night falls, I feel more real than ever, even though within that reality there is always a slight unsteadiness.
There are nights when I ask myself, “Am I missing a real person, or merely the feeling of having once been loved?” The question has no answer, yet it lingers—like a flickering streetlight outside, dim enough to blur vision, yet bright enough to keep me from closing my eyes.
I once met a girl on an autumn afternoon. Just a fleeting exchange of glances—her smile, the cascade of jet-black hair flowing down her slender shoulders. The moment was brief, yet I remember every detail: hair slightly tousled by the wind, fingers brushing the rim of a coffee cup, eyes flashing with a hint of shyness before settling at the bottom of the glass, lips curving into a faint smile as if she had just thought of something quietly delightful.
That was all—no words exchanged, no names known. Yet from that day on, something stirred within me whenever I recalled those eyes, that smile, that hesitant grace. Time slipped by in silence. More than once, my feet carried me back to that place, only to sit among strangers with a vague ache of longing. And sometimes, in a crowded street, I would instinctively turn my head at the sight of dark hair flowing over a shoulder—only to realize I was searching for a figure that might never have truly existed.
Was it love? I am not certain. But from that distant moment, I began to wonder whether the heart has its own reasons, unknown to reason itself. That thought made me feel lonely. Not lonely because no one stood beside me, but lonely because my heart had gone too long without a place to rest.
One night, I heard myself whisper unconsciously, “Where are you now…?” The sound was so light it could have been mistaken for the wind, yet it startled me. I realized then that I had wandered too deeply into an unreal dream. My heart clung desperately to feeling, while my mind tugged me back toward clear boundaries. Caught between those two forces, I felt lost, able only to hear my own weary heartbeat.
Perhaps it was an illusion. Perhaps from beginning to end, she was no more than a drop of dew—beautiful, fragile, existing for a moment before vanishing. And yet her image still hovered, blurring the line between remembering and forgetting, between longing and searching. I justified myself: It is better to ache for something than to be utterly alone. Perhaps that was the heart’s way of granting itself freedom—through memory, through hope, through anything that could preserve the feeling of being alive, still believing in something profoundly human.
Then one day, I decided to stop waiting. I resolved to step out of my own shell. I wandered the streets for a while, only to find myself unconsciously entering the old café again. The familiar table by the window, overlooking the passing crowd, was still empty. I sat down and ordered a cup of black coffee—no sugar.
And then… a young woman walked in, making my heart skip. Her beauty stirred me briefly, but as I quietly observed her, I found none of the marks etched so deeply in my soul. Strangely, I was not disappointed. I smiled faintly, with quiet acceptance.
She sat at the table beside mine, gazing into the distance, hands wrapped around a warm cup of tea. She had no idea I was watching her, searching for something that had slipped beyond my reach. After a long while, she stood and left the café, and I followed suit. That evening, back home, I sat again by the window, listening to my heart tapping its rhythm against time moving unbearably slow.
I do not know where fate will lead me in love tomorrow. But I know that before loving another, I must learn how to stand firmly alone, with an open heart. True love does not come to fill a void—it arrives when the void has already found peace. And whether love comes as reality or illusion, I will receive it sincerely. Because in this life, sometimes all one needs is a heart that knows how to tremble, and a soul that still believes in hope.
MEETING THE ONE FROM THE PAST
That day, I walked along a familiar street where the trees had turned a soft autumn gold. The gentle wind stirred old memories—of a girl whose name I never knew, yet who had etched herself deeply into my mind. I do not know why I chose to enter the old café again. A quick glance inside revealed that everything remained as it had the last time I was there. I hesitated—half wanting to leave, half wanting to stay—then told myself, Since I’m already here, I might as well sit down.
I found a seat beneath the warm yellow light spilling onto an old wooden table, the rich scent of roasted coffee in the air. I took a deep breath, waiting for the server. Then, looking around more closely, my heart jolted—I struggled to steady my racing pulse.
There she was.
The girl from that autumn long ago. A figure so familiar it caught in my throat. Her calm, profound eyes pulled me into a private space where time itself seemed to stop.
I approached her slowly, heart caught between joy and nervousness. Each step felt heavy, as if I feared this moment might dissolve like a dream.
I stood before her. She looked up, eyes wide open, her voice a whisper, soft as silk.
“You!”
I stood frozen for several seconds, searching her eyes for everything I had imagined all these years.
“Are you… the girl from that autumn?” I asked quietly, my voice trembling.
Silence filled the room, only the sound of a coffee cup touching the table, the rustle of wind through the window, and the pounding of our hearts, loud enough to echo down the street.
She smiled. A smile both familiar and distant.
“You… still remember me?”
I nodded, holding back emotion.
“Everything. Every detail. Every glance. Every moment you never knew. I don’t even know how many years I’ve been waiting, hoping to meet you again.”
Her eyes shimmered with unspoken emotion.
– “Me too,” she said softly. “I thought I’d never see you again.”
My heart burst open. All the lonely nights, all the illusions, all the waiting converged into this moment—where I could finally touch reality. I sat across from her, took her hand tightly, and for the first time understood: love is not only longing—it is reunion, presence, true connection.
We sat together without many words, listening to each other’s breath. The world outside remained chaotic, but in this moment, all illusions dissolved. I realized that sometimes the heart must pass through storms of imagination to recognize what is real. From here on, our story would no longer be an illusion. The one I had loved in silence was no longer a memory—but someone whose hand I could hold, and walk beside.
MEMORIES
We left the café and stepped onto the leaf-strewn street. The autumn wind carried the scent of dry leaves and the longing of many past seasons. My heart still raced—fearful yet eager. Every step beside her felt like crossing an entire world of memory, where time had never truly separated us.
“Did you really miss me that much?” She asked softly, her voice trembling.
I looked into her eyes, where streetlights danced upon her lashes.
“Yes… every day, every hour. Sometimes I wondered if I had imagined everything. But you lived in my heart—vivid, undeniable.”
She smiled gently, her eyes glistening.
“I was afraid that if we met again, things would feel distant—or worse, that I would have forgotten. But now… I know I never did.”
We stopped beneath a row of trees, golden leaves drifting onto our shoulders. I brushed one away and gently touched her cheek. Overcome, I leaned down and kissed her softly. She suddenly wrapped her arms around my neck, pulling me close. Time seemed to stop as emotion surged between us.
“Did you know I came back here many times?” she whispered.
“So did I,” I replied, stunned. “Just like today.”
She held me tightly.
“From now on, we won’t have to search for each other anymore.”
I nodded, smiling, pressing a kiss into her hair.
“Yes. We’ve searched for years. And now we won’t lose another moment.”
She squeezed my hand, and beneath the dim streetlights, I felt her heartbeat merge with mine. This feeling-thrilling, tender, was nothing like the illusions I once knew. This was real. Not the dreams that had aged us with longing.
“So… where do we begin?” She asked, eyes full of hope.
I smiled, took a deep breath, and answered:
“Right here. With this moment. With walking together. With the small things. With every second we choose to remember and love each other. I’ve waited too long for this day—and I don’t want to miss a single moment.”
She smiled brightly as the wind lifted her hair, the streetlights shimmering in her eyes. When love ripens, every wound and longing becomes the most beautiful part of the story.
Hand in hand, we walked along the autumn street, golden leaves falling like notes of a love song. And for the first time, I felt fully alive in love—sweet, real, and ready to open a new chapter of life.
| « Chương trình Văn Học Nghệ Thuật Tháng 12/2025 | TRANG NHÀ |

