Chương trình Văn Học Nghệ Thuật Tháng 12/2025

ngày 26.12.25

Tóm tắt cốt truyện:

Tôi quen biết người em mạn bắc qua mạng internet. Đã có nhiều lần tôi tìm về phương bắc gặp nàng, chỉ vì cuộc sống chưa giải quyết được nên tôi đã phải đến rồi đi qua bốn mùa mưa nắng…

Và bây giờ lại thêm một lần thăm viếng nữa với hy vọng sẽ không lâu tôi và nàng được sống mãi mãi bên nhau…

Trước khi mời quý vị thưởng thức đoạn cuối của cuộc tình, xin gửi đến quý vị một sáng tác mới của Yên Sơn; đó là nhạc phẩm Ảo Vọng Tình Yêu. Nhạc và lời Yên Sơn, hoà âm SUNO, ca sĩ Trần Nam Ai trình bày…

Ảo Vọng Tình Yêu

CHƯƠNG 7 & HẾT: TÀN THU VỀ MẠN BẮC

Tôi lại về thăm Người Em Mạn Bắc.

Một năm đã qua từ đêm cuối hạ, cái đêm mà bầu trời đong đầy sao và hơi thở nàng quyện cùng hương cỏ ven bờ suối. Lời hứa năm nào vẫn chưa phai, đã biến thành hành động. Chuyến trở về cũng là một bất chợt vì công việc rối beng, đã tưởng không thể thực hiện được. Tôi đã nói với nàng qua điện thoại rằng không biết có giữ tròn lời hứa. Tiếng sụt sùi của nàng đã làm tim tôi quặn thắt. Và rồi, như một thôi thúc từ nơi sâu nhất trong tâm hồn, tôi vội vã thu xếp công việc rồi lên đường mà không báo khi tiết trời đã bước sang cuối thu, lúc rừng phong đã nhuộm màu chín đỏ và gió đã se lạnh đến rùng mình. Tôi muốn dành cho nàng một hạnh phúc bất ngờ.

Con đường về vẫn uốn quanh triền đồi, nơi những cây phong đã gần trụi lá. Những chiếc lá cuối cùng rụng lưa thưa từng cánh lặng lẽ rơi trên những lối mòn. Cảnh vật thay đổi theo mùa, nhưng nhiệm mầu thay, lòng tôi cảm thấy phấn chấn, ấm áp, rộn rã khi xe vừa rẽ vào con ngõ nhỏ quen thuộc, tim tôi đập rộn lên như đang say sưa nghe dàn hợp xướng rock and roll ở một buổi thịnh thời nhiều năm cũ. Tôi đã rời xa nơi nầy một năm mà vẫn thấy tất cả đều không có gì thay đổi.

Xe đỗ trước căn nhà quen thuộc, xung quanh vắng lặng như tờ chỉ nghe tiếng gió lùa qua hàng cây trụi lá. Tôi sải bước tới trước cửa, ngó xuyên qua mặt kính, thấy nàng đang ngồi cắm cúi viết một thứ gì đó. Sợ nàng giật mình, tôi từ tốn gõ vào khung cửa. Thấy nàng nhìn lên một lúc như đã thấy tôi nhưng rồi quăng cây bút, hai tay ôm mặt cúi đầu một lúc mới vội vã đứng dậy bước ra mở cửa với đôi mắt đỏ hoe.

Cánh cửa mở toang, tôi dang rộng hai tay và nàng ngã nhào vào tôi như không còn đủ sức. Chiếc áo len màu hạt dẻ ôm gọn tấm thân mảnh khảnh, khăn quàng cổ vắt hờ như một dải lụa mềm cùng suối tóc đen dài chảy xuống hai bờ vai tròn trĩnh. Trong vòng tay tôi, nàng khẽ nhón chân phủi nhẹ lớp bụi đường trên vai áo tôi, ánh mắt lấp lánh ánh nắng vàng. Tôi cúi xuống, nhẹ hôn lên mái tóc, lên đôi mắt còn ngấn lệ, rồi lên môi.

Tôi dìu nàng vào sô-pha. Vừa ngồi xuống thì nghe nàng thỏ thẻ giọng hờn trách, “Sao anh không báo em biết trước?”

“Anh đã tưởng không thể giữ tròn lời hứa với em, nhưng trong lòng quá bất an, đảnh phải thu xếp gấp công việc để về với em.”

Nàng không trả lời ngay. Chỉ nép sát vào tôi, đầu tựa vào vai như ngày nào ngồi bên bờ suối. Một lát sau, nàng ngẩng lên nhìn, ánh mắt vẫn còn đỏ nhưng giọng đã ấm trở lại:

“Em đã nghĩ… nếu năm nay anh không về, chắc em sẽ chẳng còn chờ đợi điều gì nữa.”

Tôi siết nhẹ tay nàng, ánh nhìn dừng lại nơi cửa sổ mờ hơi sương. Ngoài kia, từng cánh lá cuối mùa vẫn chao nghiêng theo gió, những vòng xoáy nho nhỏ như đang múa khúc ly biệt của thu tàn. Tôi biết, với nàng, mỗi ngày trôi qua là niềm nhung nhớ dài thêm một ít; vì thế tôi nghĩ nếu giữ được lời hẹn ước với nàng đồng nghĩa với việc giúp nàng giữ được tuổi xuân và tình yêu trọn vẹn; và có thể chữa lành những thinh lặng kéo dài suốt một năm dài.

“Anh đã hứa. Dù muộn, anh vẫn sẽ về. Không những giữ lời hứa, mà tất cả chỉ vì em và tình yêu của em.”

Tôi đứng dậy, kéo nàng theo, rồi mở cửa sổ cho gió lùa vào. Không khí lạnh táp vào mặt, mang theo hương thu và mùi khói thoảng từ bếp nhà ai xa lắm. Nàng rùng mình, nép sát vào tôi. Tôi khoác thêm cho nàng chiếc áo choàng, rồi bảo:

“Mình đi dạo một vòng nhé? Con đường cũ đang chờ đón chúng ta.”

Nàng gật đầu.

Chúng tôi đi dọc con suối nhỏ sau nhà, nơi từng mùa này năm trước đã ghi dấu đôi chân cùng tiếng cười rụt rè. Những hàng thông trụi lá rì rào như đang kể lại chuyện cũ. Nàng bước chậm rãi, đôi bàn tay đan vào tay tôi, mềm và lạnh như chiếc lá cuối mùa cố bám vào cành.

Ra đến bờ suối, nơi từng là nhân chứng cho lần gặp gỡ đầy nước mắt và cũng là nơi chúng tôi nằm lặng bên nhau giữa trời sao năm ngoái, tôi bỗng thấy lòng mình dâng lên một cảm xúc khó gọi tên. Mặt suối phẳng lặng, phản chiếu vòm trời rưng rưng sương mỏng. Lá rừng đã rụng gần hết, chỉ còn những cành khẳng khiu đung đưa trong gió chiều. Đàn nai cũng không thấy đâu. Cả khoảng không gian mông mênh chung quanh đều im lặng.

Nàng ngồi xuống trước, dựa lưng vào phiến đá rêu phủ quen thuộc. Tôi ngồi cạnh, khoác tay lên vai nàng. Nàng tựa đầu vào vai tôi, không nói gì. Chúng tôi ngồi như thế thật lâu, chỉ nghe tiếng gió luồn qua cành lá và tiếng nước róc rách dưới chân. Thế giới như chỉ còn lại hai người.

Một chiếc lá vàng rơi chạm mặt nước, tạo thành vòng sóng nhỏ loang rộng. Nàng nhìn theo, khẽ nói:

“Em cứ tưởng mình sẽ không thể chịu đựng nổi những tháng ngày xa anh nữa… Nhưng chính bờ suối này, phiến đá này, và cả hơi gió… đã cho em thêm kiên nhẫn, đợi chờ.”

Tôi không trả lời, chỉ cúi xuống hôn nhẹ lên tóc nàng. Bầu trời đã ngả màu tím sẫm, ánh trăng non vừa nhô lên khỏi rặng thông xa. Không gian như đọng lại, thời gian như ngừng trôi. Và tôi biết, mùa thu không còn là chia xa nữa mà là điểm nối, là cánh cửa mở ra cho một cuộc trở về không ước hẹn, nhưng đầy yêu thương. Tôi siết nhẹ thân thể ấm áp của nàng để nghe nàng nói tiếp:

“Lúc anh ra đi mùa trước, em lo sợ lắm.”

Giọng nàng trở nên thì thầm, êm dịu như hơi thở:

“Nhưng hôm nay em biết… anh đã và sẽ luôn nghĩ về em.”

Tôi không trả lời, ôm cả thân thể mềm ấm đó sát hơn vào lòng, hôn khẽ lên mái tóc ủ đầy hương cỏ.

Ánh hoàng hôn buông xuống, đỏ rực rồi nhạt dần trên đỉnh núi xa. Bầy chim bay về tổ, để lại khoảng không mênh mông phía trên mặt suối. Nàng đút đôi bàn tay nhỏ nhắn vào áo tôi, đôi tay ngoan ngoãn như chiếc lá cuối mùa tìm chốn trú.

Tôi nhìn sang, hai má nàng có một chút ửng hồng, mắt khép hờ, và môi thì cong lên một nụ cười duyên dáng. Nàng không nói gì thêm. Sự hiện diện của nàng, ánh mắt đó, nhịp thở ấy… tất cả đã đủ để tôi biết rằng, dù bao nhiêu mùa đi qua, nàng vẫn ở đây, vẫn là nơi chờ, vẫn là bến đợi.

Khi ánh trăng lấp lánh sau lưng rặng thông, chúng tôi chậm rãi đứng dậy. Tay nắm tay, chúng tôi bước thật chậm trên con đường lát đầy lá rụng. Mỗi bước chân như khắc sâu thêm một lời thề không tỏ. Hơi lạnh thấm qua làn vải, nhưng hơi ấm từ tay nàng đủ sưởi cho cả trái tim tôi.

“Anh sẽ lại về ít nhất mỗi mùa thu chứ?” Nàng hỏi, không quay sang nhìn.

“Không chỉ thu. Cả đông, xuân, hạ, hoặc bất cứ lúc nào anh có thể.”

Nàng siết nhẹ tay tôi, mắt ánh lên một niềm tin không cần xác nhận. Chúng tôi không nói gì thêm. Nghe tiếng lá xào xạc dưới chân, tiếng gió xuyên qua cành lá, và tiếng hai con tim có cùng nhịp đập trong hai tâm hồn đầy ắp những dấu yêu.

Khi về đến cổng, nàng dừng lại, khẽ vuốt lại tóc tôi biểu lộ một cử chỉ chăm sóc rất đỗi dịu dàng:

“Mình có thể không cần hứa hẹn gì cả, nhưng nếu có lần nào anh bất chợt quay về mà không thấy em đứng đợi nơi đầu ngõ, thì anh phải biết rằng… tìm em ở bờ suối, anh nhé.”

Cuối câu nói giọng nàng có vẻ nghẹn ngào, chùng xuống. Lòng tôi vô cùng thương cảm, không biết làm gì hơn để biểu tỏ tình thương yêu ngoài cái hôn thật lâu trên bờ tóc rối.

Tôi ở lại với nàng một đêm. Đêm cuối thu mỏng như sợi khói, buông nhẹ trên mái nhà gỗ cũ, trên vai áo chúng tôi, trên cả khoảng lặng mênh mang chung quanh hai kẻ yêu nhau. Lúc ấy, sự hiện hữu bên nhau là tất cả.

Chúng tôi ngồi bên lò sưởi, không nói nhiều, chỉ lặng yên nghe gió thổi ngoài hiên, để lửa reo lách tách và ánh sáng chập chờn phản chiếu hình ảnh hai chúng tôi quyện vào nhau nhảy múa trên vách.

Tôi nhìn vào đôi mắt nàng, đôi mắt như giữ lại cả mùa thu trong mỗi ánh nhìn. Nàng kê đầu lên vai tôi, thiếp đi lúc nào chẳng hay. Tôi ngồi im lặng, tay đan vào tóc nàng, nghe từng nhịp thở đều như lời ru muộn màng của những mùa đã qua.

Rạng sáng, khi trời còn mờ sương, tôi thức dậy, rời khỏi căn nhà nhỏ. Nàng tiễn tôi ra tận cổng, đôi mắt ráo hoảnh nhưng lòng tôi hiểu, có những giọt lệ không rơi ra ngoài mà rơi ngược vào tim. Trước khi bước lên xe, tôi quay lại ôm nàng thật chặt, siết nhẹ tay nàng một lần nữa. Cả hai không nói thêm một lời nào, dường như sợ khi cất tiếng, mọi thứ sẽ trở nên khó khăn. Tôi gật nhẹ như một lời thầm hứa rồi lẳng lặng bước lên xe không dám quay đầu nhìn nàng lần nữa.

Qua kính chiếu hậu, tôi nhìn thấy nàng vẫn đứng nơi đầu ngõ, dưới tàn cây trụi lá, dõi mắt trông theo. Chiếc khăn choàng bay nhẹ trong gió, vắt qua bờ vai gầy, như cái vẫy tay thay nàng nói lời từ giã. Con đường ngoằn ngoèo ôm lấy triền đồi, lùi xa dần ngôi nhà nhỏ. Và tôi chợt nghĩ đến lời nàng nói, “Nếu một ngày nào đó anh bất chợt trở về mà không thấy em đứng đợi nơi đầu ngõ, thì anh phải biết rằng… em đang ở ngoài bờ suối, anh nhé.”

Vâng em, anh sẽ ghi nhớ và sẽ không hoảng loạn như lần trước. Thu cũng sắp tàn nhưng tình thì càng ngày càng sâu đậm. Và thuyền lòng anh… có lẽ rồi sẽ neo đậu lại nơi bến mê nầy.

* * *

Nhưng rồi, như thể con suối mộng kia chưa bao giờ chấp nhận lời chia tay lâu dài. Mùa đông năm ấy trôi qua rất chậm. Tôi nhận ra, tôi và nàng không thể níu giữ được thời gian. Vì thế, tôi đã có một quyết định dứt khoát rằng tôi không còn muốn “về thăm” nữa, không muốn hẹn mùa nào nữa, không còn phải bâng khuâng nhớ, không mòn mỏi chờ… mà là tìm về một nơi chốn đã bén rễ trong tim, mà là trở về để cùng nàng chung tay xây dựng hạnh phúc dài lâu.

Đó là một buổi sớm đầu xuân, khi tuyết tan thành những dòng nước nhỏ chảy róc rách về suối. Tôi dọn về phương bắc, căn nhà gỗ vẫn đứng đó, im lìm và thân thuộc. Khói bếp mỏng bay lên, lẫn vào sương sớm. Tôi dừng xe trước cổng, lòng bình thản lạ thường, như thể chưa từng có những lần vẫy tay từ biệt.

Nàng không đứng đợi ở đầu ngõ. Ngõ trước vườn sau vắng hoe. Tôi mỉm cười nhớ lời nàng dặn. Tôi bước thẳng ra bờ suối. Và đúng như lời nàng từng nói, nàng đang ngồi đó, nhìn dòng nước chảy róc rách len qua ghềnh đá.

Ngồi trên phiến đá cũ, tóc buông nhẹ trên vai, ánh nắng xuân từng sợi mỏng xuyên qua kẽ lá rớt xuống vai nàng. Nàng quay lại khi nghe tiếng bước chân, ánh mắt mở to trong khoảnh khắc ngỡ ngàng, rồi vỡ òa thành nụ cười thật tươi, rất trẻ con. Không có nước mắt. Không có sụt sùi. Chỉ có một niềm vui tràn ngập như dòng suối mùa xuân lai láng sau cơn mưa đầu mùa.

“Anh về rồi.” Tôi nói khẽ chỉ vừa đủ cho hai con tim đang reo vui.

Nàng đứng dậy, bước tới, vòng tay ôm lấy tôi, áp mặt vào ngực tôi như những lần hội ngộ. Hương tóc quen đến mức tôi có thể ngửi biết từ xa. Và giây phút ấy, tôi muốn nói cho nàng biết là sẽ không còn chia cách nữa.

“Lần này… anh ở lại chứ?” Nàng hỏi, chờ đợi, giọng không sũng nước mắt nhưng rất dịu dàng.

Tôi gật đầu, “Ở lại. Không mùa nào thiếu mùa nào nữa.”

Mùa xuân năm ấy, chúng tôi dọn về sống hẳn trong căn nhà nhỏ bên bờ suối. Những buổi sáng, nàng nhóm bếp pha cà phê, làm điểm tâm, tôi ra suối múc nước về tưới cây kiểng trong vườn. Chiều về, ánh nắng nghiêng qua cửa sổ, đậu trên mái tóc nàng khi nàng ngồi viết, hoặc phụ tôi sửa lại hàng rào gỗ đã mục. Đêm xuống, chúng tôi nghe gió kể chuyện rừng, nghe suối ru ngủ, và để thời gian trôi đi mà không cần đếm.

Không còn lời hứa nào phải ghi nhớ. Không còn lần chia tay nào để sợ hãi. Chỉ còn những ngày sống êm đềm bên nhau trong tin yêu và hạnh phúc.

Có những lúc, chúng tôi ngồi im bên nhau hàng giờ, chẳng nói gì. Nhưng trong im lặng ấy, tôi hiểu, hạnh phúc không phải là những lời thề ước vang vọng, mà là mỗi sáng thức dậy, biết chắc mình không phải rời xa nhau.

Con suối vẫn chảy. Rừng phong rồi sẽ lại đỏ. Mùa thu vẫn quay về. Nhưng từ nay, thu không còn là mùa ly biệt. Thu chỉ là một màu nữa trong đời sống chung của hai người đã chọn cùng neo bến đậu.

Và nếu ai đó hỏi tôi, bến mê là gì, tôi sẽ chỉ về phía căn nhà nhỏ bên bờ suối mộng, nơi có một người đàn bà chờ tôi không phải để tiễn đi, mà để cùng tôi ở lại, trọn đời./-


« TRANG NHÀ