Truyện ngắn “GIẤC MƠ THU – VỀ THĂM PHƯƠNG BẮC”
ngày 5.08.25

GIẤC MƠ THU – VỀ THĂM PHƯƠNG BẮC
Đêm, trên chuyến xe lửa xuôi về phương Bắc, tàu lao mình trong bóng tối, để lại phía sau ánh sáng thị thành, bỏ lại phía sau những tất bật, những nhộn nhịp, những bon chen của đời sống. Tôi ngồi chong mắt trong khoang riêng, mắt cay xè nhưng không ngủ được, lòng bồi hồi nghĩ về chuyến trở về, nơi đó có một người đang đợi tôi như một giấc mơ thu ngọt ngào.
Tiếng còi tàu vang lên rồi tan vào hư không, chỉ còn tiếng sắt thép nghiến trên đường rầy nhắc nhở tôi rằng cuộc hành trình vẫn đang tiếp tục. Ngoài khung cửa, núi đồi chập chùng lướt qua, lẫn trong bóng đêm mờ ảo. Trong tâm trí tôi vẽ vời hình ảnh những ngày gặp mặt sắp tới, những ngôn từ, những dấu yêu, những môi, những mắt. Tôi tưởng tượng khoảnh khắc gặp lại em, ngôn ngữ của chúng tôi chắc không cần lời nói, chỉ cần ánh mắt và nụ cười đủ để hiểu trọn vẹn tấm lòng nhau. Một lời hứa không thành câu, nhưng khắc sâu tự bao giờ.
Tôi bước xuống tàu ở Ga Hà Nội. Đón xe ôm ra bến đò đi về vùng quê hương yêu dấu Tiên Du. Thuyền lướt nhẹ trên sông Đuống, sóng nước lăn tăn phản chiếu ánh chiều muộn. Hai bên bờ, lũy tre làng vẫn đứng đó, như chưa từng bị thời gian làm hao mòn. Xa xa, bóng dừa và hàng cau quen thuộc của quê Mẹ vẫn nghiêng mình soi bóng. Tôi nhớ ngày xưa, từng ra đi với đôi vai nặng trĩu chiến chinh, để rồi hôm nay trở về, chỉ còn khói lam chiều bồng bềnh quyện trên những mái tranh nghèo như tình quê hương đang dịu dàng vướng vất trong tôi.

Tôi bước xuống đò ở Bến Tri Phương thấy em đã đứng chờ không biết từ lúc nào. Tà áo xanh phấp phới bay trong gió, suối tóc đen dài loà xoà bay trong gió như bức tranh vẽ, cùng với nụ cười rạng rỡ trên đôi môi mọng, ánh mắt thật nồng nàn nhìn chăm bẳm khi tôi bước tới. Chúng tôi ôm chầm lấy nhau đến quên cả thở. Tôi hôn em như mưa trên môi, trên mắt, trên tóc rối một lúc lâu mới rời nhau. Trong khoảnh khắc ấy, trong tâm tư tôi chợt hiểu rằng, dù cuộc sống có thêm bao chuyến tàu đêm, bao lần đi xa, thì mỗi độ thu sang, tôi sẽ lại tìm về phương Bắc, nơi có em và mùa thu với lá bàng rơi, nơi tình yêu hóa thành giấc mơ dịu ngọt, trong một chiều cuối thu bảng lảng khói sương.
Chúng tôi quay gót rời bến, sánh vai nhau trên con đường làng nhỏ. Đường đất đỏ sậm màu, gồ ghề vì đá ong, nhưng chưa bao giờ ngăn được bước chân tìm nhau. Gió cuối thu rì rào bên tai, những cánh đồng lúa vàng trải rộng trước mắt, khiến lòng người cũng nhẹ như sương khói.
Chúng tôi dừng chân ở một ngôi miếu cổ hoang phế, rêu phong phủ đầy tường. Em rụt rè quỳ bên tôi, tay khẽ chắp lại cầu xin điều gì đó trước bức tượng phai màu vì gió mưa năm tháng. Tà áo em nhẹ bay, mái tóc dài mềm mại chạm đất, che nửa bờ vai gầy. Nhìn em lúc ấy, tôi thấy thương em quá đỗi, một nét đẹp dịu dàng như tấm lòng của con người làng quê phương Bắc.
Chiều dần buông. Gió cuối thu vi vút khiến những chiếc lá bàng còn sót lại bay lả lơi trong gió. Chúng rơi nhẹ nhàng, xoay tròn trong không trung như những vũ điệu cuối cùng của một mùa sắp đi qua. Em bước thật nhẹ như sợ đôi guốc nhỏ làm đau xác lá. Tôi lặng lẽ dõi theo bóng em, giữa ánh nắng chiều hiu hắt cuối ngày. Khi đến gốc bàng già, nơi từng chứng kiến bao lần chia ly và hội ngộ, em tựa đầu vào vai tôi rồi ngước nhìn lên; trong đôi mắt ấy, mây trời và cả tấm lòng em đều như đang đắm đuối đợi chờ. Tôi không dừng được, ôm chầm tấm thân nhỏ bé, mềm mại. Trong vòng tay tôi em mềm ấm như chiếc gối bông. Chúng tôi hôn nhau cùng lúc làn mây mỏng kéo ngang che ánh nắng chiều như đồng loã. Xung quanh, bóng đêm dần phủ lên đồng quê, và chung quanh chúng tôi, cả không gian bỗng trở nên bềnh bồng bềnh bồng như trong cõi mơ. Tiếng dế rả rích vang lên đâu đó trong các bụi cỏ, hòa cùng tiếng nước sông Đuống khẽ vỗ bờ như nhắn gửi điều gì đó thật xưa cũ. Tôi hiểu, khoảnh khắc này sẽ ở lại với tôi mãi mãi, một buổi chiều cuối thu, một ánh mắt biết nói, và trái tim của một người con gái như thể sắp tan cùng với hoàng hôn.
Một lúc lâu nghe em thì thầm bên tai:
“Anh có biết, từ khi anh rời đi, nơi này như chỉ còn lại gió, lá bàng và nỗi nhớ…”
Tôi mỉm cười, siết nhẹ bàn tay bé nhỏ trong tay mình:
“Và giờ đây, anh đã trở lại, để cùng em lấp đầy khoảng trống ấy…”
Bóng đêm dần phủ lên con đường làng, nhưng trong tôi, mọi thứ lại bừng sáng, hình bóng em bên bờ sông, mái tóc dài vương mùi nắng chiều cùng hương đồng cỏ nội, nụ cười tươi tắn trên đôi môi mọng, và nhịp tim rộn ràng áp sát ngực tôi. Dưới bầu trời phương Bắc với muôn ngàn sao, tôi tự nhủ lòng, “Rồi sẽ có những mùa thu khác, sẽ có những lần trở lại, và cũng có thể sẽ lại có những chuyến tàu xuyên đêm dài hun hút. Nhưng chỉ cần còn nơi này, con sông ấy, lũy tre kia, và ánh mắt em nhìn tôi với tình yêu dạt dào, đằm thắm thì lòng tôi vẫn luôn có một nơi để quay về.”
Chúng tôi cứ thế sánh bước bên nhau, mặc cho đêm thu buông sương trắng xóa. Tay nắm tay, nhịp bước khẽ khàng trên con đường quê để mặc trái tim tự kể tiếp câu chuyện tình của hai kẻ yêu nhau, bên bờ sông Đuống, trong một đêm thu mênh mông với ngàn sao lấp lánh. Và tôi cũng nhận ra, không phải chỉ có giấc mơ mới đẹp, mà chính giây phút bên em, được nắm tay em đi qua mùa thu phương Bắc, mới là điều thật sự tuyệt vời và chân thật nhất trong cuộc đời này.
Trên con đường làng, bóng đêm đã phủ kín nhưng tình yêu vẫn rọi sáng hai tâm hồn. Tôi biết rồi sẽ có thêm những mùa xa cách, những chiều tà ngóng đợi. Nhưng chỉ cần còn có em, dịu dàng, mong manh mà kiên định, thì tôi sẽ lại trở về, như bao dòng sông vẫn luôn tìm ra biển lớn. Tôi thì thầm bên tai em, như một lời hứa nhỏ:
“Khi gió chở mùa sang, anh sẽ lại tìm về bên em
để nghe lá bàng rơi bên thềm thu chớm.
để nghe sông Đuống hát lời ru êm đềm
và để vun đắp cây tình yêu đơm hoa cho ngày hạnh phúc.”
Em không trả lời, chỉ khẽ mỉm cười, nụ cười đủ làm dịu cả khoảng không gian đang dần se lạnh. Bóng chúng tôi đổ dài trên lối đi, hòa vào màn đêm đang buông xuống thật êm đềm. Không cần nói thêm điều gì nữa, bởi trong khoảnh khắc ấy, cả hai đã lặng lẽ thấu hiểu nhau – mùa có thể thay, năm tháng có thể qua nhanh, nhưng tin yêu sẽ lớn dần đến một lúc sẽ đưa chúng tôi đến bến bờ hạnh phúc.
AUTUMN DREAM — RETURN TO THE NORTHERN HOMELAND
Night. On the northbound train, we rush through darkness, leaving behind the city lights, the hectic bustle, and the scramble of urban life. In my private compartment, I sit awake, my eyes stinging, unable to sleep. My heart stirs with quiet anticipation as I return to a place where someone waits for me, like a sweet autumn dream.
The train whistle echoes, then fades into the void, leaving only the steel-on-steel rhythm beneath me, a gentle reminder that the journey is underway. Outside the window, rolling hills drift past in misty gloom. In my mind, I paint the upcoming reunion, the words unspoken, the love unsaid, the eyes, the lips. I imagine that when we meet again, no words will be needed, just glances, smiles, and a silent making up for all the time we’ve lost. A promise never spoken, but long etched in our hearts.
I disembark at Hanoi Station and hop on a motorbike to the river landing, where a boat waits to carry me toward my beloved Tiên Du countryside. The vessel glides over the rippling surface of the Đuống River, reflecting the late afternoon light. Along the banks, village bamboo stands tall, seemingly untouched by time. In the distance, coconut palms and familiar areca groves lean over the water, echoes of Motherland’s embrace. I remember departing once with shoulders burdened by the weight of distant wars. Now, I return to thatched-roof huts and the gentle dusk haze of the countryside, as a tender nostalgia rises within me.
I step off the boat at Bến Tri Phương and see her standing there, not knowing how long she has been waiting. Her blue áo dài flutters softly in the breeze, and her long black hair flows like brushstrokes in a painting. A radiant smile lights her full lips, and her eyes, brimming with warmth, lock onto mine as I draw near. We embrace so tightly, it feels as if we forget to breathe. I kiss her like rain on her lips, her eyes, her tousled hair, and only after a long while do we part. In that moment, I understand deeply within my soul, no matter how many mid-night trains life may send my way, no matter how often I must leave, I will always return each autumn to the North to her, to the season of falling lá bàng, where love transforms into a gentle dream beneath the misty veil of a late autumn afternoon.
We turn and leave the landing, walking side by side along a humble village path. The road, paved with dark red soil and rough with limestone nodules, could never hinder our steps toward each other. The late-autumn breeze rustles past our ears; golden rice fields stretch before us, lightening the heart like morning mist.
We stop at an ancient, moss-covered shrine. She kneels quietly beside me, hands clasped in silent prayer before a statue worn by years of rain and wind. Her áo dài stirs lightly, and her long, silky hair brushes the ground, half-shielding her slender shoulders. Watching her, my heart swells with tenderness; her grace is like the soul of a northern village maiden.
As dusk deepens, the final autumn breeze stirs the remaining bàng leaves, sending them twirling downward in a last dance of the season. She steps gently, afraid her wooden clogs might wound a fallen leaf. I follow her silently through the fading golden light. At the foot of the old bàng tree, which has been witness to our many partings and reunions, she leans her head on my shoulder and gazes skyward. In her eyes, the sky and her soul seem to wait, full of longing. I cannot help it, I hold her fragile figure close. In my arms, she is warm and soft, like a cotton pillow. As we kiss, a thin cloud drifts across the last rays of sun as if sharing our secret. Around us, night settles over the countryside, yet the world feels suddenly dreamlike, suspended in quiet magic. Crickets chirp from the grass, mingling with the soft murmur of the Đuống River, as though whispering something ancient and sacred. I know this moment will remain with me forever, a late autumn afternoon, a gaze that speaks, and the heart of a village girl melting into the sunset.
After a long silence, I hear her whisper in my ear:
“Do you know, since you left, this place has been only wind, bàng leaves—and longing…”
I smile, gently wrapping her small hand in mine:
“And now, I’ve returned—to fill that emptiness with you…”
Night falls deeper on the village path. But within me, everything glows – her figure by the riverbank, her hair scented with late-day sun and fields, her radiant smile, her heartbeat close against mine. Under a northern sky ablaze with stars, I talk to myself, “There will be more autumns, more homecomings, and perhaps again those endless night trains. But as long as this place endures, this river, this bamboo grove, and your loving gaze, my heart will always have a home.”
We walk hand in hand under the milky mist of an autumn night. Each step down the country path is soft, carrying our love story forward, along the Đuống River, beneath the stars. And I realize, it’s not only dreams that are beautiful, but the very moments I hold your hand and walk through a northern autumn. That is what makes life truly wonderful.
On the country road, the night has fallen completely, but love still lights our souls. I know there will be more long partings, more sunsets to wait for. Yet, as long as she remains gentle, fragile, yet unwavering, I will return, like every river that finds its way to the sea. I whisper in her ear, a small promise:
“When the wind brings a change of season, I will find my way back to you
to hear the bàng leaves fall at autumn’s doorstep,
to hear the Đuống River sing its gentle lullaby,
and to tend our tree of love until it blooms with happiness.”
She doesn’t answer, just smiles, a soft smile enough to warm the cooling air. Our shadows stretch long across the path, merging with the gentle night. Nothing more needs to be said for in that moment, we understand each other completely. The seasons may shift, and years may pass, but our love will grow until it carries us to the shore of forever.

| « Hội Ngộ Mùa Hè California | TRANG NHÀ | Phố Vắng Em Rồi » |
