Trường Ca Cánh Đồng Hoa Vàng 1
ngày 17.11.13A SAGA OF THE YELLOW FLOWER FIELD
The whole poetry story was translated by Professor Dung Ngoc Tran
Như Chuyện Liêu Trai
Tôi bước xuống sân ga giữa chiều lộng gió
Dừng lại một nơi không định trước bao giờ
Chỉ là một quyết định tình cờ
Mà cảm như có điều gì thôi thúc
Ở một nơi cách xa quê tôi nửa vòng trái đất
Không có người quen
Chưa biết địa hình
Chỉ là khi đoàn tàu đến trạm dừng
Tôi phóng mắt nhìn chung quanh bao quát
Thấy cánh đồng hoa vàng bao la bát ngát
Tận chân trời từng dãy núi xanh xanh
Chen bước chân nhanh
Giữa dòng người lên xuống
Khi tiếng còi tàu hụ vang rời bến
Tôi thẫn thờ đứng giữa sân ga
Đưa mắt nhìn kẻ lại người qua
Bỗng ánh mắt đậu trên nụ cười của một cô nương trờ đến
Lòng tôi xao xuyến
Bước lại làm quen
Rồi tự mình khai họ xưng tên
Nhờ chỉ lối cho một người xứ lạ
Nàng từ tốn mỉm cười cùng tiếng dạ
Hỏi tôi đến từ đâu và muốn đi đâu
Đưa tay chỉ cánh đồng hoa đầy những sắc màu
“Có lẽ nó đã giữ chân tôi từ một phương trời xa lắm”
Mắt lóng lánh nhìn tôi đằm thắm
“Em cũng yêu, nơi em ở, giữa cánh đồng hoa”
Sân ga vắng
Bóng chiều tà
Từng bước nhỏ sánh vai nàng
Về đâu chưa biết
Mùi hương tóc như vô cùng thân thiết
Quyện mùi hoa vàng thêm ngất ngây
Hoàng hôn xuống dần
Màu nắng nhạt phai
Phía chân núi ánh trăng dần tỏ
Vẫn bên nhau bước từng bước nhỏ
Dường như nàng chưa nói sẽ về đâu
Tôi cũng lặng yên không hỏi một câu
Đến cũng tốt, không có gì phải gấp
Chỉ lắng nghe theo từng nhịp đập
Của con tim xôn xao, nao nức dị thường
Kịp khi nghe tiếng vạc kêu sương
Không ai nói mà cả hai cùng dừng chân quay mặt lại
Nhìn môi mắt như đang mời gọi
Tôi mở rộng vòng tay ôm chặt tấm thân mềm
Nàng lã người, im bặt với tiếng dế gọi đêm
Môi hé mở, mắt nhắm nghiền đón nhận
Nụ hôn tiếp nối nụ hôn
Đêm dài bất tận
Khi trăng vàng sáng rực cánh đồng hoa
Tôi theo nàng về nhà
Một tổ ấm bên sườn đồi, cạnh dòng sông thu cạn nước
Ánh trăng vàng ngập vườn sau ngõ trước
Cảm tưởng mình như đang lạc lối thiên thai
Tôi trở mình cảm thấy lạnh bờ vai
Nghe tiếng chim líu lo ngoài khung cửa
Với tay qua không thấy nàng đâu nữa
Vùng dậy kiếm tìm chỉ nghe tiếng gió gọi nhau
Quanh quẩn tìm một lúc khá lâu
Mới khám phá một phong thư chưa ráo mực
“Đến khi nào anh tỉnh thức
Hãy trở lại sân ga
Nếu còn duyên ta lại sẽ gặp ta
Chỉ cần nhớ
Cánh đồng hoa vàng sẽ vẫn luôn còn đó.”
Có luyến tiếc gì tôi cũng phải trở lại sân ga lộng gió
Sau một đêm huyền hoặc giữa cánh đồng hoa
Biết có còn trong tháng lại ngày qua
Được gặp lại nàng
Hay chỉ là một giấc mơ hoa không bao giờ trở lại!
Tháng 11/2013
Spooky Stranger Incident
I got off the train on a windy afternoon.
Stopping by an unknown region,
Was just a decision of my own impulsion
That deeply urged me to act without a doubt.
Here, halfway around the world from my town
Without a close relative nor a companion.
Not knowing where I was like a fish out of water
As the train pulled in at a station, as a newcomer
I cast my eyes aimlessly around and found
From beyond a vast field of yellow flowers
That stretches to the blue mount on the horizon.
I paced up to keep abreast with the crowd,
Among those unfamiliar faces moving up and down
As the train gave the last whistle before leaving the station
I felt bewildered standing in the middle of the town
Curiously scanning each of the passers-by
I suddenly glued my eyes on a sweet smile
Whose charm seized my trembling heart
I mustered all courage to approach her and start
Revealing my identity to the new counterpart
By asking if she would get me out of the maze.
Her big grin with a nod took me into a daze.
Kind enough she inquired about my resume.
I simply pointed to the colorful flowered-field of a dale
“Perhaps that has, from a remote place, destined my fate”
Her eyes brightened and gave me a loving gaze
“So have I, where I am living, in the middle of that dale.”
The train station was now empty
The sun was about to leave
Side by side we paced slowly
To an unknown locality
The scent of her hair defeated my resistance
As it blended with yellow flower fragrance
Now the sun was low on the horizon
Its last rays were fading in moments
The moon rose from behind the mountain
Still, we paced together side by side
To where she did not seem to mind
I restrained myself by keeping myself unheard
Destination, no need to reach in surge
Instead, I listened to my heart’s throb
That urged me to do nothing but on tiptoe
In the sky echoed the bittern’s calls in the dew
Suddenly both stopped pacing and gestured few
Exchanges of the lip movement
I extended my arms and grabbed her embodiment
She fainted and conceded the sounds of crickets
Her eyes closing in and her lips were ready for whatever comes
Kisses after kisses – all fervent kisses
The night seemed to prolong endless
As the moon emerged brightly over the flower field
I followed her home as a favorable yield
A warm nest on hill slope by a shallow rivulet
The pale moonlight filled the front door and back gate
I felt like I were in the land of bliss
I turned aside and felt cold on my shoulder
The birds chirping and tweeting outside louder
I reached my hand but could not find her
I got up with a start; no sight of her; only winds whisper
Looking for her a long while before I found a letter
That was just written as the ink still looks wet:
“When you are awake
Should return to the station of late
If we are predestined in our fate
Just remember
The yellow flower field is still a good reminder.”
Anyhow I had to return to that windy train station
After a legendary night amid the flower land
Whether will the days to come, I wonder
I could have a chance to meet her again
Or it was just a dream that came and went forever.
Bỗng nhiên tương ngộ – Unexpect Kindred Spirits
« Giới thiệu MỘT ĐỜI TƯỞNG TIẾC | TRANG NHÀ | Giã Từ » |