Dỗ Giấc Tàn Canh

ngày 14.07.16

aa


Cả ngày ngồi trước máy
Đọc tin tức quê hương
Giận cành hông mà thương vẫn cứ thương
Thương đất nước,
Thương dân nghèo khốn khổ
Giận là giận lũ vô thần rước voi về giày mả tổ
Giận lũ đốn hèn cúi mặt trước giặc ngoại xâm
Giận cả ngày
Giận cả vào đêm
Cho giấc ngủ đi hoang gọi hoài không chịu đến

Khi không thể chợp mắt
Xoay trở mỗi vài giây
Hết bên kia rồi lại bên này
Nằm thao thức trong đêm dài tĩnh lặng
Hai con mắt trĩu nặng
Đầu óc cứ mông lung
Lơ tơ mơ, vật vã phát khùng
Nghe tiếng dế càng thêm não nuột
Cố nhắm mắt mà vẫn không ngủ được
Mệt khờ người, đếm từng giọt thời gian

Vật vờ như kẻ mộng du
Ra sân sau ngồi hút thuốc
Lại nghĩ chuyện quê hương đất nước
Quên cả vầng trăng xế bóng lâu rồi
Ơi trăng ơi! Trăng một bóng đơn côi
Nằm thao thức giữa bầu trời xanh thẳm
Sao chẳng thấu nỗi lòng ta u ám
Cùng với đêm tàn dày đặc sương pha
Sống một đời với bão táp phong ba
Nơi đất lạ với nỗi hờn vong quốc

Biết là sẽ không còn làm chi hơn được
Cho một quê hương rách nát
Cho một dân tộc trước thảm hoạ diệt vong
Chỉ đau nỗi đau vẫn âm ỷ trong lòng
Chỉ hoài vọng một ngày không xa quay về cố quốc
Khi đất nước không còn bóng dáng của lũ người nô thuộc
Khi giặc Bắc phương tan nát bởi giấc mộng tham tàn

Giữa tháng 6/2015


« TRANG NHÀ »