Nghĩ Vụn

ngày 29.01.15

loneliness


Có nhiều lúc chợt nghĩ mông lung,
thấy niên thiếu lùi thật xa trong quá khứ;
thấy nhớ thương mọi thứ;
thấy kỷ niệm rưng rưng.

Nghĩ quẩn nghĩ quanh lòng chợt thấy bâng khuâng,
phải chi mình có thể quay về một lúc
để có thể sống với buồn vui, gian nan, hạnh phúc;
để biết ơn đời cho mình cuộc sống hôm nay,
dù đã trải qua bao thăng trầm, tân khổ, đắng cay.

Nếu ở đời
cái gì mình ước mơ cũng được
“muốn là được” thì dại gì không mơ ước
vì mơ ước hoàn toàn free
nhưng thật sự đâu có dễ gì
nếu không khó sao ai đành lòng làm thân tỵ nạn?
nếu không khó sao lắm người buồn chán
ít niềm vui nhưng nhiều quá thương đau.

Thời gian qua càng lúc càng mau
chẳng mấy chốc đã tới chân cầu sinh tử
dẫu sinh tử không là cơn mộng dữ
cũng làm chùn bước hàng tỷ người trước cảnh tử biệt sinh ly
cõi đời này vốn dĩ có tới có đi
tới đã bất chợt và cầu mong lúc đi cũng bất chợt
tội cho những cái tâm hời hợt
lo sống cho mình, không cần nghĩ tới một ai.

Trọng đông rồi, màu nắng cũng nhạt phai
tràn hơi lạnh lao mình qua đầu ngõ
lá trút khô nhiều đè trên hoa cỏ
run run, ngập ngừng chờ hóa kiếp về đâu
như đêm qua thức trắng cả canh thâu
thấy thân phận mình rạt rài quá đỗi
tiến về tương lai chỉ còn một lối
mà đường quê hương… ôi xa tít, mịt mù!

Cuối Tháng Giêng 2015


« TRANG NHÀ »