Trường Ca “Cánh Đồng Hoa Vàng”

ngày 26.09.22


Một câu chuyện cổ tích trên cánh đồng hoa vàng. Một cuộc tình lãng mạn, nặng phần “Liêu trai chí dị”.

Mời nghe Cô Hai Sài-Gòn đọc truyện


Tóm tắt nội dung tập truyện thơ “Trường Ca Cánh Đồng Hoa Vàng”

Chuyến xe lửa chạy vòng quanh cuộc đời và dừng lại trên một sân ga trong buổi chiều lộng gió, màu nắng vàng hanh ở một ngày trọng thu. Chuyến xe lửa dừng lại giữa một không gian quạnh quẽ, ở một nơi mà lắm người không biết đâu là đâu. Một vài hành khách âm thầm bước xuống và một vài người khác cũng lặng lẽ bước lên, không ai nghe tiếng chào hỏi cũng chẳng ai nghe tiếng giã từ nào. Giữa không gian vắng lặng đó, một người trung niên vai mang ba-lô như một chàng lãng tử, theo chân mọi người bước xuống sân ga mà không hề định trước.

Giữa tranh tối tranh sáng của buổi chiều vàng, một thiếu phụ không biết từ đâu cũng vừa bước tới… Với suối tóc dài đen mượt, phủ ngập đôi bờ vai thon nhỏ và đôi mắt tinh anh nhưng đượm đầy xa vắng. Vẻ đẹp của nàng lung linh như những hạt nắng chiều rụng xuống sân ga, chân bước khoan thai, len lách giữa dòng người. Dù vậy, trông nàng không có vẻ gì đưa đón chờ đợi ai; thế nhưng nàng cứ đưa chân bước tới về hướng người đàn ông đang ngơ ngác nhìn quanh. Bốn mắt gặp nhau và dừng lại trên nhau khá lâu. Dù trong thần thái bất định nhưng hành động của hai người như có vẻ đã quen biết nhau tự bao giờ. Ánh mắt quyến luyến của họ dời đi rồi trở lại rồi lại dời đi… Để rồi, khi họ dấn bước ngược chiều nhau, chiếc khăn quàng của thiếu phụ vô tình bị gió tung bay, vướng lên vai áo của người khách lạ. Bốn mắt lại nhìn nhau, cả hai cùng mỉm cười! Họ trao đổi với nhau một điều gì đó và rồi, không có ai bảo ai, cả hai người cùng nhau rời sân ga về phía cánh đồng hoa vàng bao la đang nở rực rỡ cả trời chiều bên ngoài ga vắng.

Họ đi bên nhau, thầm thì thủ thỉ như đôi tình nhân hướng về vô định trong buổi chiều nắng nhạt. Bỗng nhiên người đàn ông nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn, xinh xắn, hơi lành lạnh của người đàn bà, họ kéo nhau vụt chạy về hướng ngọn đồi thấp xa xa khi hoàng hôn rơi dần trên cánh đồng hoa vàng mênh mông nhưng đầy huyền bí…

* * *

Sáng hôm sau khi chàng thức dậy… Tất cả đều quạnh vắng. Chàng chạy quanh nhà để chỉ nghe tiếng gọi của cô đơn cùng với tiếng suối róc rách bên ngoài, tiếng gió thì thầm trên cành cây kẽ lá như cùng nhau hợp xướng bản tình ca ly biệt!

Nhiều năm sau, chàng lãng tử lại nhận được một phong thư từ cánh đồng hoa vàng, trong đó chỉ vỏn vẹn một bài thơ:

TỪ CÁNH ĐỒNG HOA

Thời gian trôi, trôi hoài như mộng ước
Tư lự nhìn mây giăng xám cuối trời đông
Nửa đời em thắt rối sợi chỉ hồng
Hương ngọt đắng lời yêu thương đã hứa
Giọt sương sa lăn dài trên khung cửa
Vẽ bóng người thương nhớ, dấu yêu ơi
Người vẫn xa – em vẫn cứ chơi vơi
Ở một góc ngóng trông về một góc
Có đôi lúc nhớ anh buồn muốn khóc
Nhưng trái ngang rụng đầy lối em đi
Biết làm gì với một nhánh tình si
Bỏ không thể mà ôm chầm… càng không thể!

Xin nhấn vào chữ “Vào Truyện” bên dưới để đọc toàn tập truyện ngắn.

VÀO TRUYỆN


« TRANG NHÀ »