Lục Bát Mùa Trăng

ngày 12.06.17


Trăng nghiêng tới chỗ em nằm
Đời nghiêng tới chỗ thăng trầm đời tôi
Ít nghiêng về phía thuận xuôi
Nhè nơi gió giập mưa vùi mà nghiêng

Tình em có phải tiền duyên
Hay chỉ là nợ tiền khiên kiếp nào
Xuân tươi sao chẳng tìm nhau
Chờ khi Thu chín… tóc màu sương pha

Vườn trăng bóng xế nhạt nhoà
Tôi ngồi tôi nhớ người xa dặm trường
Tình hư ảo, vẫn tơ vương
Dẫu mong manh như giọt sương đầu cành

Thoảng nghe hơi gió qua mành
Tiếng đêm gõ nhịp cầm canh chạnh lòng
Biết người xa nhớ mình không
Có cùng xoay trở giữa vòng trầm luân

Xưa em ghé lại một lần
Ra về lệ đẫm vai anh… giã từ
Nhìn theo cánh gió biệt mù
Cúi đầu dệt mấy vần thơ tiễn người

Nhớ ánh mắt, nhớ môi cười
Nhớ vòng tay ấm, nhớ lời nỉ non
Biết rằng chẳng thể vuông tròn
Nhưng vẫn thương nhớ, vẫn mòn mỏi trông

Ngước nhìn lên ánh trăng suông
Như thấy ánh mắt u buồn của em
Lao xao tiếng gió qua thềm
Hoà với tiếng dế gọi đêm trở mình

Trăng huyền hoặc, trăng lung linh
Trăng nghiêng nghiêng rọi chút tình mồ côi
Nhớ em, nỗi nhớ bồi hồi
Nhớ em nhớ cả chỗ ngồi đợi trăng

Bao giờ anh lại gặp em
Cho ngày ngắn lại, cho đêm bớt dài
Hương sắc nào cũng nhạt phai
Trách chi con tạo an bài nghiệt oan

Rằm tháng 5/2017


« TRANG NHÀ »