Viết Cho Ngày Tái Sinh

ngày 1.05.17


(29 tháng 4, năm 1975)

Có người hỏi tôi trên FaceBook
Sao thấy đề sinh năm 1975
“Biết không phải cố tình chơi khăm
Nhưng ngày 29 tháng 4… trẻ quá!?”
Không biết nói sao, chỉ cúi đầu vâng dạ
Đó là ngày tôi được tái sinh
Đã qua ba chìm và cả bảy cái lênh đênh
Dẫu muốn trẻ bao nhiêu
Cũng sẽ theo chiến hữu năm xưa lần lượt về với đất

Đã hỏi thì tôi thử xin nói thật
Tôi vốn là chú cá cố vượt vũ môn
Sau bao quyết tâm rốt cuộc chỉ còn lại phần hồn
Thôi thì cố lội cho trọn tình sông biển
Thời dĩ vãng cũng dự phần chinh chiến
Một thuở ngang trời lối gió đường mây
Cũng có huy hoàng
Cũng lắm chua cay
Nhưng khi đối mặt với thảm cảnh nước mất nhà tan
Lại bị bạn Mỹ lừa trói tay
Đành tìm đường thoát thân, lánh nạn
Vì kinh nghiệm cha ông về chủ thuyết vô thần Cộng sản
“tàn độc, dối lừa, xảo trá, gian manh”

39 tuổi nhưng tóc chẳng còn xanh
Trí đã mỏi
Lực đã tàn
Chỉ có uất hận thấu trời
Khi nhìn nước non bị giặc bắc phương dần dần xâm lấn
Trong khi lũ Thái Thú An Nam mặc nhiên, ươn hèn, lương tâm tán tận
Bán nước cầu vinh
Rước giặc vào nhà
Tiếc máu xương của Tiên Tổ Ông Cha
Đã bao lần liệt oanh đập tan mộng xâm lăng
Của rợ hung nô: Nguyên, Mông, Thanh, Hán
Nòi giống hùng anh chỉ là ánh dương soi trong dĩ vãng
Còn 90 triệu người hôm nay đang lần bước, cúi đầu tìm kiếm tương lai
Chưa có cách nào để cùng sát cánh chung vai
Trước họa xâm lăng
Và trước lũ cường quyền lòng tham vô tận

Càng nói, càng suy tư, càng thêm uất hận
Hổ thẹn trong lòng
Khi gần đến ngày sinh nhật 39 năm đau!
Tôi cũng đang lần bước, cúi đầu nghĩ tới mai sau
“Khi đất nước thân yêu không còn bóng dáng lũ cường quyền
Không còn thiên đường mù Cộng sản”

Tôi nghe tôi thở dài lòng đầy ngao ngán
Dân Việt ở hải ngoại bao nhiêu năm qua
Vẫn tranh đấu đấu tranh
Nhưng không khác như một giỏ cua
Đoàn kia, Hội nọ ra sức tranh giành
Để đến nỗi lòng người chia phân, niềm tin cạn kiệt
Ôi trái đắng rụng che thời oanh liệt
Đất nước mình, dân tộc mình rồi sẽ về đâu!?

29/4/2014


« TRANG NHÀ »