Đầu Năm Cùng Với Nỗi Buồn

ngày 2.01.14


Sáng đầu năm
Trùm chăn nằm tính sổ
Lòng rạt rào nhưng đầu óc cứ mông lung
Nhớ lại một thời Bảo Quốc Trấn Không
Nhớ bè bạn
Nhớ chiến trường xưa cũ
Chuyện ba mươi tám năm xưa
Hẳn nhiên đã là quá khứ
Nhưng sao nỗi đau cứ âm ỉ trong lòng

Dường như hơi gió đông bỗng ngập kín căn phòng
Ngồi bật dậy lục tìm bao thuốc lá
Tay run rẩy vì tâm tư buốt giá
Mắt chợt mờ soi sương bạc bên hiên
Tay ôm đầu rên rỉ như một gã điên
Miệng lẩm bẩm gọi tên những bạn bè đã khuất
Chuyện ra đi
Ngày cuối tháng-tư-một- chín-bảy-lăm
Vẫn luôn ray rứt
Như vết thương mưng mủ chẳng bao giờ lành

Sáng đầu năm nhìn bếp lửa lạnh tanh
Nhà trống vắng nghe âm thanh của gió
Sương rơi mênh mang che mờ cây cỏ
Từng sợi buồn tí tách giọt cà-phê
Thời gian ơi!
Buồn tái buồn tê
Rơi từng giọt trên mái đầu bạc trắng
Thời gian ơi!
Đã bao mùa mưa nắng
Trải xuống đời nặng từng bước lưu vong

Sáng đầu năm gã cố tự thương thân
Để mong được có ngày cười ngạo nghễ
Nhìn đảng Cộng nô nát tan, đổ bể
Dân tộc vùng lên đuổi thái thú về Tàu
Đất nước mình không ai biết sẽ về đâu
Nếu Việt cộng vẫn dài ngày tồn tại
Đau thương chất chồng
Vạn điều ngang trái
Mong sớm ra đi cùng bầy Thái Thú sang Tàu


« TRANG NHÀ »