DUYÊN MUỘN TÌNH SAU

ngày 19.11.18

… Người ơi duyên muộn tình sau
Nhớ cay ánh mắt, thương bào buồng tim

Nỗi Nhớ Quay Quắt

Anh,
Trăng tháng Mười không đủ sáng
để em có thể
nhìn đốm lửa dịu dàng
thắp trong đôi mắt anh
Khi anh cúi xuống

Trời không chút sao đêm
để em có thể
từ đôi mắt nhắm
(Tại sao khi hôn nhau người ta lại nhắm mắt?)
nhìn khoảng trời bên kia
qua vai anh.
Bờ vai một lần ghé qua
cho em tựa
đằm thắm nỗi buồn

Khi anh mang đến cho em
bầu trời, trăng sao
Mang cả tình thơ dạị
Em. Nhịp guốc gõ trở về thời mới lớn.
Vụng về biết bao nhiêụ
Luống cuống biết bao nhiêu

Khi anh bỏ đị
Nơi chốn đã từng một lần,
nhiều lần hơn…
Chân khua động lao xao bờ cỏ.
Em mới biết rằng:
Anh đã mang theo
Tất cả. Bầu trời thẳm xanh. Trăng sao vời vợi
Và. Bỏ lại từ em…
Vô cùng nỗi nhớ!
Ơi anh!

tháng 10/2001
Rất riêng cho một người


dù đến dù đi
ta cũng xin tạ ơn người (*)

Khi anh đến
tiết trời thật lạnh
mùa thu hát vi vu trên hàng thông cao
sau vườn Cổ Tích
anh trong mộng bước theo tiếng guốc
cùng em về dĩ vãng xa xăm
trời mấy từng cao xanh thật là xanh
trong thoáng chốc
nụ tình nở hoa bất chợt
Ơi em
tình yêu thật lạ!

Khi anh và em
sánh vai trên lối mòn
trong vườn Hương Xưa
hướng về Cổ Tích
ánh trăng vàng lồng lộng
hoa cỏ lặng yên
rừng thông im tiếng
và cái lạnh buốt không còn hiển hiện
khi tình cờ tay bắt gặp bàn tay

Khi anh cúi xuống
hai đóm mắt em
chứa đầy trăng sao
dịu dàng khép lại
đôi môi em mấp máy nụ cười
có phải hạnh phúc bất ngờ
làm em bối rối
thời gian cũng ngưng không cần quay vội
cho hai con tim rộn rã trở về
nghe tiếng guốc
sách vở học trò
vời vợi trăng sao

Đêm nghe tiếng thở dài thật sâu
trong sương đêm lấm tấm
đi hết vườn trăng vẫn còn hơi ấm
thấy muôn ngàn cặp mắt bủa giăng
sao trên trời khoe sáng với chị hằng
khi ta dừng lại
hôn nhau lần cuối
rời môi nhau trong vô vàn tiếc nuối
… Tháp Cổ mưa dầm
run rẩy Diễm Xưa … (*)

Khi anh bỏ đi
giã từ không dứt
nghe đau nhói, nghẹn ngào trong lồng ngực
chợt thấy con đường, lối cỏ thênh thang
đã thấy hồn mình nặng trĩu, miên man
anh mới nhận biết cái gì anh để lại
nắng thu nhẹ ướp hồn vàng tê tái
sợ chia ly nên chẳng dám quay nhìn

tháng 10/2001
(*) Lời nhạc của Trịnh Công Sơn

(Trích trong tập thơ: Một Đời Tưởng Tiếc
Xuất bản 2002
)


« TRANG NHÀ »