Lan Man Cùng Nỗi Nhớ

ngày 7.06.22


Buổi sáng Chủ Nhật ngồi bên tách cà phê, tai nghe tiếng phong linh dìu dặt, tiếng chim hót líu lo trên đầu cành, tiếng gió rượt đuổi nhau qua những cành cây kẽ lá… Những âm thanh đó chạm vào lòng làm rung bật những cung đàn xưa nằm lãng đãng, lơ mơ trong tiềm thức…

Với điếu thuốc cầm tay, tôi lang thang thả bước trên bờ con suối cạn. Suối mùa hạ gầy nhom. Ở một vũng nước lớn thấy cả trời mây chìm trong đáy nước. Vài cánh bướm lạc loài lượn vòng theo những cụm hoa dại ven bờ. Sáng mùa hạ ở rừng thông mà hơi nóng đã nồng nặc và chung quanh tiếng ve kêu vang, nhắc nhớ những mùa hạ cũ đã qua rất lâu mà trong tiềm thức vẫn còn nghe râm ran một thời niên thiếu.

Điếu thuốc tàn làm nóng hai đầu ngón tay kẹp. Tôi búng văng tàn thuốc xuống con suối cạn, rồi bỗng phân vân một lát trước khi lấy thêm một điếu khác thắp sáng bờ môi; khói vờn lên mắt nghe một chút cay cay trong lúc hồn rưng rưng một điều không tên tuổi. Tôi bật lên tiếng ngâm nho nhỏ khi nhớ đến một bài thơ cũ:

Một thoáng tôi bơi qua dòng sông
Nghe ai tình tự giữa mênh mông
Khổ đau lắng xuống nên thường gặp
Hạnh phúc như mây… mây cứ bềnh bồng

Vâng, khổ đau thường lắng xuống… lắng xuống đáy tâm hồn nên người ta dễ thấy, dễ gặp, trong khi hạnh phúc thì cứ như mây lang thang rất khó tìm, khó giữ được lâu. Thế giới không thể an bình khi con người còn muốn sở hữu những gì không thuộc về mình và lòng ham muốn có bao giờ biết dừng lại. Ai cũng biết con người ai rồi cũng chỉ có một đời, ai rồi cũng ra đi với hai bàn tay trắng; thế nhưng không ai muốn dừng lại, an phận, chấp nhận lẽ sắc không của cuộc đời nầy!

Tự nhiên tâm tư tôi nặng trĩu. Chậm bước bên bóng mát chân cầu, ngồi xuống bên bờ nước, dõi mắt theo triền suối; cỏ cây úa vàng, đây đó điểm vài bông hoa dại nhiều sắc màu. Ngồi được một lúc tôi lại nằm dài xuống cỏ, nhìn trời cao mênh mông. Hơi nóng vẫn nồng nhưng ánh nắng lại như dịu dàng vàng hanh. Tôi ngâm khẽ câu thơ tự nhiên xuất hiện trong đầu:

Hồn lững lờ trôi theo mây trắng
Mây trắng lang thang tận cuối trời xa
Như cõi hư vô im lìm quạnh vắng
Đau thấu trong tim chạnh nhớ quê nhà

Ừ nhỉ! Tôi đang nhớ quê nhà! Nỗi nhớ đang làm thắt ruột. 47 năm đi qua trên đất nước nầy mà vẫn không thể nào thôi nhớ. Có cánh chim bay ngang lẻ loi, cất tiếng kêu như gọi đàn tìm bạn. Tôi cũng âm thầm gọi trong cõi hư vô những bạn bè, những chiến hữu đã một thời bên nhau. Từ thẳm sâu trong tâm hồn những muộn phiền như dài ra để cho tiếng thở dài bật lên thành một âm thanh đơn độc. Tôi lắc đầu cố quên đi, chớp mắt liên tục để đóng lại quá khứ, bật đứng dậy chậm bước quanh về.

Nhưng rồi…
Nỗi nhớ quê hương dội mãi vào lòng
Như sóng vô tư vỗ vào ghềnh đá
Trong một thoáng bỗng thấy mình xa lạ
Đi giữa cuộc đời tuồng như giữa chiêm bao

Không biết làm sao có thể quên. Mà thực ra tôi đâu muốn quên, vì “quê hương mỗi người chỉ một, như là chỉ một Mẹ thôi. Quê hương nếu ai không nhớ sẽ không lớn nỗi thành người”. Có lớn nỗi thành người hay không thì cũng đã bạc tóc, còng lưng. Tôi vừa đi vừa lẩm nhẩm hát bài “Quê Hương Tuổi Thơ của tác giả Từ Huy”:

Tôi yêu quê tôi, xanh xanh lũy tre.
Quê hương tuổi thơ đi qua đời tôi.
Đường làng quanh co, sông Thu êm đềm.
Thả diều đá bóng nắng cháy giũa đồng.
Biển trời mênh mông tôi bơi ngày ấy.
Tiếng tu hú gọi thấy nhớ biết bao.

Tôi xa quê hương, bao năm tháng qua.
Nhưng trong trái tim không bao giờ xa.
Lời mẹ ru con hiu hiu trưa hè.
Mùa lụt nước lũ bắt cá giũa đường.
Kỷ niệm yêu thương cho tôi ngày ấy,
Biết đâu tìm lại, biết đâu mà tìm.

Ngày ấy đâu rồi, ngày ấy đâu rồi?
Cho tôi tìm lại một ngày ấu thơ.
Cho tôi tìm lại, cho tôi một ngày.
Ngày ấy đâu rồi?
Cho tôi tìm lại một ngày ấu thơ.
Nhưng câu chuyện cổ, mẹ kể năm nào.
Ngày ấy đâu rồi, ngày ấy đâu rồi?
Ngày ấy đâu rồi, ngày ấy đâu rồi?

Lời nhạc thật thấm thía, đã xoáy chặt vào lòng từ lúc biết đến nó. Tác giả Từ Huy đã nói giùm cho tôi, nói giùm cho hằng triệu người con Việt tha hương. Có nhiều người hỏi, “Thương nhớ đến thế sao không về thăm?” Vâng, nếu về thăm được thì đâu có phải vật vả nhớ, mòn mỏi thương! Chỉ vì:

Biết quê mình không còn
Yên bình như xưa cũ
Dân mất hết Tự Do, Dân Chủ
Quan tham ô, hối lộ lộng hành

Cho nên,

Nhớ thương thương nhớ cũng đành
Chờ khi thật sự yên bình hồi hương!

Lòng tôi dày đặc nỗi muộn phiền, quay về khu vườn đong đưa trên chiếc võng. Tay móc gói thuốc trong vô thức. Nhìn gói thuốc lưng quá nửa bỗng giật mình. Tôi đã hứa với mấy đứa cháu ngoại sẽ bỏ thuốc vì mỗi lần thăm chúng nó, con bé Hạ-Vy cứ bịt mũi than phiền, “Ông ngoại hôi cigarette quá!” Tôi quyết định… cất gói thuốc vào túi. Ừ lạ nhỉ! Sao mỗi lần chơi vơi trong buồn phiền, vẩn vơ cùng suy nghĩ thì lại muốn hút thuốc lá!? Tôi biết hút thước lá từ thuở trung học, từ những lần nhìn thấy ông anh đi lính nghỉ phép về thăm nhà; trong những lúc ngồi trầm tư anh đều hút thuốc… trông anh thật lãng tử, thật hay hay khiến tôi mải mê nhìn theo từng sợi khói cuộn tròn lượn quanh, quyện nhau bay lãng đãng…

Nắng càng lúc càng gắt, tôi vào nhà pha một cốc cà phê, ngồi đọc tin tức và gõ mấy hàng nầy. Đời sống vẫn tiếp tục đi về phía trước và thằng tôi mỗi ngày một vàng đi như chiếc lá đầu cành đong đưa ở một ngày thu muộn.

“Cuối trời mây trắng bay, lá vàng thưa thớt quá, phải chăng lá về rừng và mùa thu đi cùng lá!” Ông Phan Huỳnh Điểu chắc cũng như tôi, lan man… lan man…

Viết ở Rừng Vua Đầu Tháng Sáu 2022


« TRANG NHÀ »