Chạnh Lòng

ngày 14.12.20


Ngồi nghĩ lại một thời trong dĩ vãng, lòng bồi hồi thương nước thương thân. Mơ ước về thăm càng lúc xa dần, khi bóng hoàng hôn kéo về trước ngõ; khi nhìn thấy từng chiếc lá vàng rơi trong gió, bị cuốn xa dần cội rễ tự thân.

Tôi đã phải bỏ lớp bỏ trường giữa tuổi thanh xuân, để lên đường nhập ngũ tòng chinh; chỉ mong góp sức lực nhỏ bé của mình để cùng mọi người bảo vệ quê hương, tổ quốc. Ai ngờ đâu bị gãy gánh nửa đường oan ức, để rồi gần một nửa thế kỷ dài đành viễn xứ, tha hương.

Thật đau lòng cho một đất nước trù phú tài nguyên, đã tan nát dưới tay một bầy thái thú. Người dân đen làm cật lực không đủ ăn, trong lúc lũ cường quyền và thân nhân no đầy, thừa đủ. Xã hội nát tan, thiếu vắng quyền căn bản của con người.

Lòng đau muốn khóc nhưng miệng lại bật cười, khi nghĩ đến những phát ngôn của bọn “mẫu nghi thiên hạ”. Xã hội Việt Nam bây giờ quái lạ; Kỹ sư, Tiến sĩ đầy đường mà tụt hậu cả trăm năm. Nơi chôn nhau cắt rốn của mình ai không muốn về thăm, nhưng còn cộng sản phải đành lòng không thể. Lòng dù quyết nhưng sao trào ngấn lệ. Chạnh lòng đau. Đau cả một kiếp người.

Đầu Tháng 12/2020


« TRANG NHÀ »