LỠ MỘT CHUYẾN ĐI

ngày 24.11.14

Thường Tuấn không cần xem lại “spam folder” trong email trước khi xóa bỏ. Khi nào thấy nhiều quá, Tuấn chọn tất cả và xóa sạch một lúc. Mỗi ngày có 24 tiếng đồng hồ, ngoài giờ ngủ nghỉ và làm việc, Tuấn ngồi thiền trên net. Internet là biển học mênh mông, là phương tiện truyền thông đại chúng hữu hiệu và nhanh nhất; cũng là phương tiện để con người lợi dụng làm nơi xả rác bừa bãi, sử dụng diễn đàn để bôi xấu nhau, quy chụp, dựng chuyện hàng giờ, hàng phút với chữ nghĩa, ngôn ngữ làm bực mình, bẩn mất, hoặc nhiều khi làm người ta phẫn nộ. Người sử dụng internet nếu không khéo léo, không biết cách đề phòng có thể đưa đến việc hỏng máy, mất tư liệu vì những con bọ điện tử nguy hiểm. Càng ngày người ta càng phát minh ra những phương pháp phòng ngừa và giáo dục phương cách gửi, nhận email. Với Tuấn, ngoài việc khóa sổ một số tên người gửi có vấn đề, số thường viết nhảm còn lại Tuấn cho hết vào spam folder (hộp thư rác) rồi xóa sạch không cần chọn lọc.

Thời gian gần đây rất có nhiều đề tài viết và thảo luận về việc Trung Cộng ngang ngược xâm chiếm biển đảo Việt Nam. Thật là đau lòng và tủi nhục để thấy mình bất lực. Để theo dõi cập nhật tình hình, Tuấn tìm đọc bất cứ nguồn nào, từ đâu, do ai viết, ai chuyển! Vì vậy, trước khi xóa “hộp thư rác” như thường lệ, Tuấn lại chịu khó dò tìm các chủ đề liên quan. Và cũng vì thế, “trang sách cũ những tưởng đã được đóng lại trọn vẹn” lại có dịp mở ra… Tuấn bắt gặp một email với tên người gửi… như cơn gió chướng làm mặt hồ nổi sóng “deana.florence@uccs.edu”

Colorado Springs, ngày…. Tháng…. Năm…
Chào Tuấn,

Đây là email thứ hai và chắc là email cuối cùng nếu không nhận được thư hồi âm của Tuấn. Thư trước, cách nay gần hai tháng, Deana dùng hộp thư riêng deanat1958@gmail.com gửi đi nhưng không thấy Tuấn trả lời. Deana nghĩ rất có thể Tuấn không nhận được hoặc đã vô tình xóa bỏ vì không nhận biết một email lạ! Vì thế, lần này Deana dùng tên quen để hy vọng Tuấn nhận được. Rất mong hồi âm qua địa chỉ gmail. Email ở trường học rất bất tiện!

Muốn nói cho Tuấn biết, Deana đã về thăm Pearsall một mình cách nay một tháng. Thăm mộ phần của ông bà nội… Pearsall không còn dễ thương, thơ mộng; không còn vui như những ngày xa xưa. Pearsall có vẻ tàn tạ như một người con gái đã qua hết xuân thì!

Deana Tricks

Chỉ một đoạn thư như vậy mà Tuấn đọc đi đọc lại bao nhiêu lần. Nỗi tiếc nuối lẫn thắc mắc cứ dằn vặt trong lòng. Deana viết gì trong thư trước nhỉ? Rất có thể nàng báo tin sẽ về thăm lại Pearsall. Có phải nàng muốn Tuấn gặp nàng ở đó. Nếu không vậy sao lại nói cho Tuấn biết nàng về Pearsall một mình mà không cùng đi với chồng con?! Dường như có điều gì bất thường đã xảy ra trong cuộc sống của Deana? Tuấn nhớ mang máng trong thư cũ Deana có nói một điều gì đó rất khó hiểu. Tuấn lục thư đọc lại cẩn thận, thấy có câu “Chuyện rất dài dòng nhưng hoàn cảnh chưa thuận tiện để nói”. Chuyện gì đã xảy ra cho nàng nhỉ?

Houston, ngày… tháng… năm…

Deana quý mến,
Rất vui mừng nhận được email của Deana. Tôi rất lấy làm hối tiếc đã không nhận được thư trước của Deana. Chắc chắn thư của Deana nằm trong “hộp thư rác” và tôi đã vô tình xóa bỏ. Deana nói rất đúng, nếu không phải là tên Deana Florence chắc email này cũng chịu chung một số phận như thư trước. Nếu đã như vậy chắc sẽ là một ân hận lâu dài! Deana vẫn rất thông minh như ngày nào. Chắc có lẽ sinh viên của Deana rất nể phục và yêu thích giáo sư của họ… một người vừa xinh đẹp vừa thông minh xuất chúng.
Đọc email của Deana tôi có cảm nhận có một điều gì đó đã xảy ra cho Deana phải không? Deana không cần trả lời nếu là những điều không tiện nói.
Có phải trong email trước có đoạn nói là Deana sẽ về thăm mộ ông bà ở Pearsall vào dịp Lễ Tưởng Niệm ông bà Nội và cuối tháng Hai đầu tháng Ba vừa qua? Bây giờ cũng đã gần đến mùa nghỉ hè. Tiếc nhỉ! Tôi cũng mới thăm Pearsall năm rồi; với tôi, dù gì đi nữa Pearsall không tàn tạ đến nỗi như Deana nói, nó vẫn có cái vẻ đẹp riêng biệt của nó, vẫn có những nét quyến rũ tuyệt vời, vẫn thênh thang đồng cỏ, vẫn mộc mạc tình người dù đã trải qua hơn một phần ba thế kỷ… Rất có thể Deana đã sống quen với môi trường của một thành phố lớn; rất có thể trong ký ức của Deana là những con đường ngựa phi nước đại dài thênh thang, những cánh đồng hoa trái bao la bất tận trong những chiều mùa Hạ biêng biếc năm nào. Rất có thể Deana đã không còn tìm thấy con suối giữa cánh đồng với dòng nước trong veo, mát lạnh của ngày xưa… Vâng, tôi cũng đã đứng tần ngần bên bờ suối cạn nhìn dòng nước gầy nhom len lách giữa những bờ đá lồi lõm, trơ trụi trong một không gian bao la tĩnh lặng như tờ!
Dù sao đi nữa, tôi cũng mong chúng ta giữ liên lạc với nhau, mong có ngày gặp lại. Cầu chúc mọi sự tốt đẹp luôn ở với gia đình Deana. Chúc cô bé Linda thông minh, xinh đẹp, và nhất định thành công trên đường đời sau này như mẹ của nó. Mẹ của Deana, bà Susan Tricks vẫn còn ở chung chứ? Xin kính gửi lời chào. Nguyện xin Thiên Chúa toàn năng ban cho mọi người một đời sống an bình và hạnh phúc.

Bạn cũ,
Tuấn

Viết một mạch xong bức thư, đọc đi sửa lại nhiều lần trước khi nhấn nút gửi. Thế mà sau khi gửi đi rồi lại thấy áy náy trong lòng! Tuấn bứt rứt tự trách mình sao không giữ lại những điều nên giữ. Nhắc làm gì những kỷ niệm xưa cũ cho bận lòng nhau?! Dù gì cũng chỉ là tình cảm sơ giao năm xưa trong một hoàn cảnh ngang trái – Cô bé học trò mỹ miều 17 tuổi đầu muốn làm người lớn với một chàng thanh niên Á đông đầy mặc cảm thua thiệt vừa chân ướt chân ráo rớt xuống hố thẳm của cuộc đời. Dù gì cũng đã 37 năm qua không thư từ, không liên lạc; dù gì mỗi người cũng đang đi theo mỗi hướng cuộc đời riêng lẻ!

Dù vậy, sau khi thư gửi đi Tuấn vẫn mong đợi hồi âm với tâm trạng bồn chồn. Không biết Deana nghĩ gì sau khi đọc thư? Có xúc động để nhớ về một đoạn đời hay chỉ dửng dưng mỉm cười? Nhưng điều thắc mắc nhất vẫn là tại sao Deana lại cho Tuấn biết đã về Pearsall một mình. Chắc đã có những thay đổi bất ngờ trong cuộc sống của nàng? Việc nàng muốn gặp lại nhau, Tuấn nghĩ đơn thuần là có thể nàng cũng tò mò như Tuấn, muốn biết người năm xưa bây giờ ra sao, cuộc sống ra sao. Muốn gặp lại nhau trong khung trời ngày cũ để nói cho nhau nghe những thăng trầm từ khởi điểm đó và để cùng tưởng tiếc một thời đã qua. Nói cho đúng ra, đâu có ai dễ gì quên một kỷ niệm tuyệt vời thuở ban đầu ấy khi vô tình có người mở banh khung cửa quá khứ trước mắt mình?!

“Cái thuở ban đầu lưu luyến ấy
Ngàn năm hồ dễ mấy ai quên”

Thế Lữ

Tuấn chờ đợi trong mỏi mòn. Ngày một ngày hai, rồi năm hôm mười bữa vẫn bặt tăm. Tuấn buồn bã cho rằng chắc thư đã không đến! Đợi thêm vài hôm nữa vẫn không thấy, Tuấn đánh liều gửi qua email của trường học. Nhưng vẫn bặt vô âm tín! Những sôi nổi sau khi nhận thư Deana đã lắng xuống theo thời gian. Tuấn đã nguôi ngoai chấp nhận cái bất như ý của cuộc sống. Đã nhiều lần Tuấn tự hỏi thật sự mình muốn gì trong mối liên hệ với Deana? Chắc chắn không ai ngu dại gì đem hạnh phúc gia đình ra đùa giởn. Mà có chắc gì Deana, một giáo sư đại học danh tiếng lại có tình ý gì với một người sơ giao xa lắc xa lơ trong dĩ vãng?

Rồi khi những chiếc lá vàng đầu tiên rơi làm duyên, theo từng cơn gió se lạnh, trên sân cỏ trước hiên nhà báo hiệu thu về, email của Deana cũng tới! Tâm tình của Tuấn giống như con “groundhog” thức dậy sau một giấc ngủ qua mùa đông dài. Trước khi vào giấc miên trường, con groundhog ăn uống đầy đủ nên khi thức dậy vẫn tỉnh táo như thường. Con groundhog ngủ cả mùa đông trong khi tâm tình của Tuấn ngủ hết mùa hạ sang đến chớm thu. Tuấn đã không hề chuẩn bị cũng chẳng đợi chờ, bỗng nhiên Email của Deana tới làm Tuấn ngỡ ngàng, buồn vui lẫn lộn…

Colorado, ngày… tháng… năm…

Tuấn quý mến,
Tuấn bất ngờ lắm phải không? Nếu Deana nói xin lỗi chắc chắn không làm cho Tuấn hài lòng. Đời sống có những biến đổi ngoài ý muốn. Hồi âm chậm cho Tuấn cũng ngoài ý muốn! Deana đã nhận cả hai thư của Tuấn gửi. Deana biết Tuấn trông mong nhưng rất tiếc không thể làm khác hơn được! Tuấn vẫn khỏe mạnh và bình an chứ? Để chuộc lỗi, Deana sẽ kể sơ lược chuyến đi Pearsall cho Tuấn nghe nhé? Nhưng trước hết, Deana gửi lại thư trước mà Tuấn không nhận được vì Deana biết Tuấn rất thắc mắc trong thư đó Deana đã viết gì phải không? Deana cắt và dán nguyên bản sau đây:

Hẹn gặp ở Pearsall
Deanat1958@gmail.com Wednesday, February 15, 20… 12:47 PM
To: “Tuan”

Hello Tuấn,
Cuối tuần trước tuần lễ nghỉ của Khóa Mùa Xuân (Spring Break )sắp tới Tuấn có dự định đi chơi đâu với gia đình không? Nếu không có chương trình gì, hy vọng gặp Tuấn ở Pearsall. Deana sẽ đi một mình về Pearsall để thăm viếng mộ phần của ông bà Nội nhân dịp kỷ niệm 20 năm ngày ông Nội qua đời. Không cần thắc mắc, gặp nhau sẽ nói chuyện nhiều hơn. Buổi tối thứ Bảy Deana sẽ nghỉ tại khách sạn La Quinta Inn and Suites, số 170 Medical Dr., Pearsall; dự định trưa Chủ Nhật trở lại Colorado Springs. Dù Tuấn có đi hay không Deana cũng sẽ về đó trong dịp này. Nếu may mắn chúng ta sẽ gặp lại nhau, không cần phải hồi âm.
Thân mến,
Deana Florence

Tuấn có lấy làm tiếc là chúng ta đã mất cơ hội gặp gỡ hiếm hoi không? Nhưng dù sao chuyện cũng đã qua khá lâu rồi. Nếu việc chúng ta gặp lại là do ý Chúa thì ngài sẽ sắp xếp. Deana đặt trọn niềm tin và cuộc sống này trong tay Chúa.

Lúc 2g, chiều mồng 10 tháng 3, Deana về tới San Antonio, thuê xe và chạy thẳng về khách sạn. Lúc phi cơ đáp xuống phi trường, trong lòng Deana đã bắt đầu hồi hộp, cứ tưởng tượng Tuấn sẽ đứng chờ ở lobby khách sạn. Không biết Tuấn sẽ nhận ra được Deana hay không nữa. Riêng Deana đã biết Tuấn rồi qua hình ảnh trong trang nhà. Không biết chúng ta cùng già với nhau hay không nhưng nhìn hình ảnh của Tuấn là nhận biết ngay. Tuấn thay đổi rất ít.

Trong email nhận được, thấy dưới tên của Tuấn là phần giới thiệu Trang Nhà nên Deana tò mò vào xem cho biết. Trang nhà của Tuấn rất đẹp, rất thanh nhã, rất chuyên nghiệp. Tuấn tự làm hay đã thuê người chuyên môn? Deana đã đi loanh quanh khắp các trang khác nhau và lọt vào trang hình ảnh. Hình ảnh nhiều vô số. Thấy có hình Tuấn chụp ở vài nơi mà Deana đã có dịp viếng thăm, đó là Tokyo và Seoul. Deana cố tình tìm bài viết nào bằng tiếng Mỹ để hiểu thêm về Tuấn nhưng rất tiếc toàn là tiếng Việt. Deana ao ước đọc hiểu được những tâm tư của Tuấn qua văn thơ. Có một bài với tựa đề ghi trong chú thích “Un Peu de Soleil Dans l’Eau Froide hay ‘Sunlight on Cold Water’ của Sagan, Francoise”, có lẽ Tuấn viết về Deana (?), thấy có hình cô bé tóc vàng cưỡi ngựa (dĩ nhiên không phải là Deana), thấy một số hình ảnh minh họa giống hoàn cảnh của chúng ta năm xưa. Lướt qua bài viết thấy có nhắc tới tên Deana trong đó nữa. Deana vô cùng tò mò và có một chút xúc động. Dù không hiểu nhưng Deana nghĩ Tuấn viết hồi ký về thời gian chúng ta quen nhau. Đây cũng là một lý do Deana muốn gặp lại Tuấn…

Suốt chặng đường gần 60 dặm Deana chìm đắm trong suy tư và hồi hộp. Khi đậu xe ở trước cửa khách sạn để vào quày lấy phòng, Deana ngồi trong xe một lát để lấy lại bình tĩnh, ngó nhanh vào phòng khánh tiết… có hơi thất vọng một chút nhưng lại thấy an tâm. Sau khi lấy phòng, Deana nằm lì trong phòng, có đi xuống phòng khánh tiết vài lần với hy vọng cho tới gần tối! Đến lúc này biết chắc là Tuấn không đến nên Deana quyết định lái xe loanh quanh các nẻo đường. Việc đi thăm mộ dự định vào sáng Chủ Nhật sau khi xin lễ ở nhà thờ. Pearsall có thay đổi nhưng nỗi quạnh vắng vẫn muôn đời như thế. Nơi nào cũng toàn thấy u trầm, một sự yên tĩnh đến buồn nản. Deana đã đến căn nhà cũ chào ông Tom xong chạy đến nơi thuê ngựa. Tuấn có biết không, rất lâu rồi Deana không còn cưỡi ngựa thường xuyên như khi còn trẻ nữa, một phần vì những bận rộn chung quanh cuộc sống; một phần cũng vì… không muốn gợi lại những u uất trong lòng!

Deana dong ngựa dọc theo những con đường đất đỏ bụi mù. Không hẳn giống như những con đường cũ mà chúng mình đã đi qua nhưng cũng vẫn nông trại bạt ngàn, khắp nơi một màu xanh ngát. Những hệ thống tưới nước vẫn y như cũ, đang hoạt động, nằm ngang dọc khắp chốn. Và cứ thế, Deana phóng nước đại cả giờ trên cánh đồng bất tận cho đến khi người và ngựa đầm đìa mồ hôi cùng lúc bóng đêm lặng lẽ rơi xuống chung quanh, Deana mới về trả ngựa. Trên đường lái xe về lại khách sạn, Deana thấy mình đi lại con đường về nhà cũ một cách máy móc… Nhìn nơi chốn đó lòng gợn lên một chút luyến tiếc!

Về tới khách sạn, Deana không buồn thay đồ, điều chỉnh máy lạnh tối đa, nằm vật ra giường đi vào giấc ngủ với một thân thể ê ẩm, mệt nhoài. Khi tỉnh dậy thì nhà hàng đã không còn mở nữa, Deana chỉ ăn đỡ thỏi chocolate mua ở chiếc máy đặt cuối hành lang. Đêm thật khó ngủ, tiếng máy lạnh rì rào đưa Deana vào những mộng mị lạ lùng.

Buổi sáng sau khi đi lễ đọc kinh cầu nguyện, Deana tới thăm mộ ông bà Nội xong đi dọc bờ suối gần như cạn dòng, nghĩ mông lung về một thời con gái… Đi thơ thần dọc theo bờ suối cạn được một lúc, thấy nơi đây không còn gì để lưu luyến, Deana quyết định rời khỏi Pearsall sớm hơn dự trù để về lại Colorado Springs.



Con đường chính của Thị trấn Pearsall

Rất có thể Tuấn lạ lùng tại sao Deana đi một mình phải không? Tuấn còn nhớ thư đầu tiên Deana có nói “có chuyện dài dòng không tiện nói…”? Vâng, đó là lúc chồng của Deana, anh Joseph cũng là một Giáo sư lỗi lạc trong Ban Điều Hành của trường UCCS, vừa mới qua đời vì bệnh ung thư tụy tạng! Rất khó để chịu đựng hai cái tang lớn chỉ vỏn vẹn hơn một năm! Dù vậy, Tuấn không cần phải lo cho Deana nữa, thời gian và công việc ngập đầu đã làm nguôi ngoai; vả lại, đời người ai rồi cũng phải ra đi. Rất có thể anh ấy hạnh phúc hơn Deana vì có cả hai bên gia đình và vợ con chăm sóc cho tới giây phút cuối cùng. Anh ra đi về với Chúa rất nhẹ nhàng, thanh thản như đang trải qua một giấc ngủ dài. Mẹ Deana sợ Deana đơn chiếc nên dọn về ở chung sau đó. Hôm đi Pearsall, Deana có đề nghị với Linda cùng đi nhưng con bé nghịch ngợm nói để mẹ được tự do với con mắt nheo nheo thật buồn cười!

Sau khi ở Pearsall về, Deana lại bù đầu với công việc. Vừa nghỉ hè thì đi du lịch Âu châu với Mẹ và con gái, về lại thì phải dạy khóa hè thứ hai vừa xong… ôi cả trăm thứ chuyện trên đời; vì thế, chậm thư cho Tuấn. Bây giờ thì Tuấn đã hiểu hết rồi, hy vọng không còn phiền trách Deana nữa. Nếu không có gì bất thường xảy ra, Deana dự định làm việc ở đây cho tới 60 tuổi sẽ về nghỉ hưu và tiếp tục du lịch vòng quanh thế giới. Khí hậu ở đây rất hợp với Deana và gia đình cho nên không muốn có bất cứ một thay đổi nào nữa.

Sự liên hệ của chúng ta, mong giữ được tình bạn chân thật lâu dài. Cũng như Tuấn, Deana là người thích văn chương, tâm hồn lãng mạn, thích cái hay, cái đẹp nhẹ nhàng nhưng rất thẳng thắn, thành thật. 37 năm qua đã là một quãng thời gian khá dài, rất dài cho những thăng trầm của cuộc sống nhưng mỗi chúng ta vẫn còn nghĩ đến nhau là một điều rất đặc biệt. Deana mong gặp lại Tuấn cũng như Tuấn mong gặp Deana chỉ để chia sẻ buồn vui của cuộc sống, muốn biết nhau đã làm gì trong thời gian lâu dài đó mà thôi. Mỗi chúng ta đã có một con đường nhất định để đi và thời gian còn lại không là bao nên không cần phải bạc tóc vì những ảo tưởng không lối thoát.

Sẵn đây, Deana mời Tuấn cố gắng đi Colorado Springs một chuyến vào dịp nghỉ mùa đông năm nay, cũng là dịp Linda xong bốn năm Đại học. Linda là đứa con duy nhất của chúng tôi, không có bố trong ngày ra trường chắc nó rất buồn! Deana chắc chắn rằng Mẹ của Deana sẽ rất ngạc nhiên gặp lại Tuấn. Deana sẽ không nói gì về Tuấn với bà cho tới khi gặp mặt.

Cầu xin Chúa luôn bảo vệ Tuấn và gia đình.

Bạn cũ,
Deana Florence

**********

Đọc xong một lá thư dài, chứa đựng bao điều muốn biết. Deana như đọc được những tâm tư sâu kín của Tuấn làm Tuấn hối tiếc đã lỡ mất một cơ hội gặp lại nàng. Tuấn in bức thư ra rồi nằm thư thả đọc đi đọc lại nhiều lần cho tới lúc Tuấn mệt nhoài… Deana đó, vẫn có những chủ quan đáng yêu, với những quyết đoán không ngần ngại cùng với sự thông minh tuyệt đỉnh. Nhưng dù gì cũng là một điều đáng ngạc nhiên vì hơn 37 năm trước hai người chỉ có quen nhau vài ba hôm, cùng cưỡi ngựa với nhau một buổi, cùng “ngã xuống suối một lần”, thế nhưng hai người lúc nào cũng chứng tỏ hiểu thấu lòng nhau! Tuấn e dè tự hỏi “không biết anh chàng Joseph có một người vợ thông minh, sâu sắc như vậy đã là họa hay phước”. Trong tâm tư Tuấn như có một thúc giục muốn có cơ hội ngồi đối mặt với nàng một lần, để nhìn thật kỷ, để quan sát từng cử chỉ, từng lời nói thoát ra từ con người đó, đầu óc đó, từ đôi môi một thời tham lam, ngọt lịm bên hông ngựa giữa hoàng hôn bao la hay dưới làn nước mát lạnh của dòng suối thơ mộng ngày nào. Tuấn bâng khuâng không biết làm sao có thể thực hiện được chuyến đi Colorado Springs! Thời gian bây giờ tới cuối năm không còn bao xa và không biết sẽ trả lời thư cho nàng bằng cách nào?!

Tuấn ngủ vùi với lá thư trên ngực và với một nan đề chưa có hy vọng tìm ra giải pháp!

08.2012


« TRANG NHÀ »