Yên Sơn và thơ

ngày 2.12.09


Thi sĩ Yên Sơn đã thành danh với những dòng thơ đượm tình quê hương dân tộc, tình nắng mưa, tình yêu trai gái bắt gặp trong các thi phẩm đã xuất bản của anh. Yên Sơn đến với Hoa Lư, cũng như Trần Lộc, Thái Vũ, mang theo một túi thơ với những ý thơ thật đặc biệt, làm vườn hoa xinh đẹp hơn lên. Thơ anh sáng tác với nhiều thể tài mà trong đó đặc tính lãng mạn với giọng thơ nhẹ nhàng êm ái có sức quyến rũ đặc biệt. Tuy nhiên, không phải vì vậy mà thơ anh kém vẻ mạnh bạo, nhất là lúc tâm hồn hướng về quê hương đang rẫy đầy Cộng Sản.

“Ta từ trăm nhánh sông đời
Bao nhiêu ghềnh thác đổ vào đại dương
Đại dương sóng dậy quê hương
Rẫy đầy một lũ bạo cuồng hung hăng”

Cũng có lúc anh bi quan một chút, nhìn cuộc đời qua lăng kính khổ đau.

“Hỏi ai được mấy ngày vui
Trăm năm làm kiếp con nguời… khổ chưa ?”

Mùa thu là mùa thơ anh rạt rào tình cảm, ở đó có những ước mơ không xanh như màu lá đầu xuân, mà vàng úa như thu tàn, chợt thành hình để đốt lá hong tình khi đông sang.

“Nì cô nhỏ, tui hỏi cô lần nữa
Có đi với tui nhặt lá thu vàng
Gom thật nhiều để đợi lúc đông sang
Mình sưởi ấm đời, bớt đi cô độc”

Anh trở về với hồi tưởng để từ đó niềm đau lớn dần, rồi bâng khuâng theo lá mùa thu mà mơ thêm huyền thoại.

“Chuyện chúng mình chừ răng mà quên được
Nhưng O ơi biết nhớ chỉ thêm đau
Như lá thu vàng mặc gió cuốn về đâu
Bâng khuâng hỏi cuối trời ai đứng đợi”

Như Thái Vũ cũng đã từng nghe âm thanh lá rơi, anh còn nhận rõ hơn, biết đó là tiếng lá thở dài như nỗi sầu vàng vọt kiếp nhân sinh.

“Có tiếng gió thu về ngoài hiên lạnh
Nghe sầu rơi thánh thót ở tim mình
Sắc màu nào cho vàng vọt nhân sinh
Nghe trong gió tiếng thở dài của lá”

Thật là lãng mạn và đầy suy tư khi anh muốn đem mối tình mặn chát của mình trộn vào thơ và gom lá đốt hơ đời phù phiếm khi anh nhận rõ anh và lá từ cát bụi sẽ trở về cát bụi và cõi nhân gian thật chẳng bến bờ. Anh đã đưa nhân sinh quan của anh vào thơ và tạo dựng cho nó một tính chất triết học, đượm mùi đạo học vương vấn “tánh không”.

“Ta và lá dù chỉ là cát bụi
Cõi nhân gian cũng không bến không bờ
Đem mối tình mặn chát trộn vào thơ
Và gom lá đốt hơ đời phù phiếm

Anh lãng mạn quá! Em đi rồi mà anh vẫn trở lại chốn xưa, nơi em ngồi, để uống cà phê nhạt nhẽo một mình.

“Ta trở lại chỗ em ngồi buổi trước
Ly cà phê chợt nhạt quá đi thôi
Nhìn phương em, mây lãng đãng cuối trời
Nghe thương tiếc thời gian chừng quá vội”

Sau những bước đường tình mà buồn đau chất chồng, tạo thành những dòng thơ chua chát, anh vẫn còn đủ tâm tư nhìn ngắm một chút nắng chiều mong manh không biết rơi về đâu.

“Nói với bạn, lòng tôi chua chát
Ngó buổi chiều nắng nhạt vườn sau
Gió đưa cánh lá úa sầu
Mong manh rơi nhẹ về đâu hỡi chiều”

Rồi cũng chút nắng chiều mà lần này thì đầy thứ tha như lòng độ lượng bao dung của thi sĩ Yên Sơn hiển lộ trên diễn đàn Hoa Lư.

“Thương chút tình xưa cũ
Bởi thăng trầm, chứ ai phụ tình ai
Thương hoài giọt nắng chiều phai
Lung linh đậu ráng cuối ngày mùa đông”

Những lời giới thiệu về thi sĩ chỉ là những phác họa sơ qua, không đủ nói lên hết cái hay, cái đẹp trong hàng trăm, hàng ngàn bài thơ của anh. Chỉ có bước vào vườn, chúng ta mới có thể tận hưởng hương thơm ngào ngạt của muôn hoa. Vậy xin mời chúng ta hãy đến với thi sĩ Yên Sơn.

Xuân Đấu
Lincoln – tháng 12, 2002


« TRANG NHÀ »