VĨNH BIỆT VƯƠNG QUANG BỬU

ngày 28.02.11


Mình lại gặp nhau sau khi tan đàn sẩy nghé
Ở quê người rồi vĩnh biệt thiên thu


Trên đường về sau một ngày rời rã
Nghe radio mày đã bỏ bạn bè
Trong lòng tao nhói lên nỗi tái tê
Và đôi mắt như có máu dồn lên nặng trĩu

Vương Quang Bửu! Vương Quanag Bửu!
Một khoảng trầm tư vĩnh biệt bạn hiền
Mầy trả lại cho đời những nghiệp chướng oan khiên
Nơi vĩnh cữu cứ tiếp tục cười như từng đã

Nhớ kỹ niệm xưa ba mươi mốt năm ròng rã
Từ Quang Trung, trại sinh ngữ, trường bay
Lúc nào mầy cũng lè phè như một gã say
Miệng toe toét cười trên bao tình huống
Mày nằm xuống hôm nay cũng không có gì oan uổng
Mặc dù tuổi đời chỉ quá năm mươi
Chỉ tội cho vợ con mầy trong cuộc sống đầy vơi
Phải tự gánh vác những âu lo cuộc sống
Thương cho vợ mầy phải một thân chèo chống
Đưa lũ con thơ tận bến nên người

Tao đốt nén hương lòng chào vĩnh biệt Bửu ơi
Viết vội mấy dòng thơ tạ tình bằng hữu
Cầu xin cho mầy vẫn giữ nụ cười nơi vĩnh cữu
Ngó xuống bọn tao say khướt đêm nay
Uống giùm cho mầy ly rượu nồng cay
Chào vĩnh biệt bạn hiền Vương Quang Bửu

27052000

(Trích trong tập thơ: Một Đời Tưởng Tiếc
Xuất bản 2002)


« TRANG NHÀ »